
đêm vậy. Ngày đầu tiên đi bán hàng là một ngày thứ Sáu, thời tiết tháng Năm ở Vũ Hán đã rất nóng nực. Tôi
đứng trước cửa siêu thị bán một loại đồ uống mới, lại còn lúc nào cũng
phải réo lên: "Sản phẩm mới tung ra thị trường, mua một tặng một đây!". Người đi qua đi lại, tiến đến gần rồi lại bỏ đi, cầm chai đồ uống lên
rồi lại đặt xuống. Có người nhìn mặt chúng tôi, có người thì chỉ cúi
xuống nhìn đồ uống. Tôi cảm thấy cực kì, cực kì ức chế. Tôi là một đứa
không thích nói chuyện, tôi không biết mình làm thế nào để đối diện với
nhiều ánh mắt như thế. Trong mắt họ, tôi cũng giống như bất kì một nhân
viên bán hàng nào khác trên thương trường chứ không là một sinh viên đại học, cũng không phải là một cô bé 18 tuổi.
Đến trưa, mặt trời đã chiếu thẳng trên đỉnh đầu. Tôi luôn sợ phơi
nắng, bởi vì cứ phơi nắng là tôi sẽ rất dễ bị dị ứng và còn chóng mặt
nữa. Thế nên tôi đã nói với một cô gái bán hàng khác xem chúng tôi có
thể đổi vị trí không: "Tôi thực sự thấy rất chóng mặt, bên chỗ cậu hình
như mặt trời cũng đỡ gắt hơn một chút, tôi đứng bên đó một lát rồi sẽ
đổi lại ngay". Cô ấy lạnh lùng nói: "Cậu là lá ngọc cành vàng chắc,
không làm nổi thì đừng có làm nữa".
Tôi cúi đầu xuống và thu lại ánh mắt mong ngóng. Đến chiều cổ họng
cũng bắt đầu nóng lên. Bao nhiêu là đồ uống xếp đầy trước mặt, vậy mà cổ họng tôi thì đang phát khóc lên. Đột nhiên tôi nhớ tới cha mẹ phải
làm việc vất vả. Đột nhiên tôi hiểu ra rằng xưa nay đồng tiền thật
không dễ kiếm. Tôi cảm thấy thật chua xót. Hôm đó, mãi đến bảy giờ
tối, chúng tôi nhận tiền công, tôi cầm lấy 30 tệ, trừ đi tiền đi xe mất
4,8 tệ và phí giới thiệu 50 tệ, tôi vẫn lỗ 24,8 tệ. Về sau tôi không
bao giờ làm những công việc như thế nữa. Bởi vì tôi phát hiện ra rằng
tâm hồn tôi kiên cường hơn thân thể của tôi rất nhiều. Tôi không thể
chịu đựng được, môi trường tồi tệ đã huỷ hoại thân thể tôi như cái buổi
đứng dưới ánh mặt trời với cái cổ họng bỏng rát, một buổi chiều mà đã
khiến một làn da trắng trẻo bị phơi nắng tới mức vừa đen vừa đỏ.
Tôi cũng không thể chịu đựng được sự áp bức, lăng nhục và ánh mắt
coi thường của người khác. Tôi là một đứa yếu đuối, lại quá đa cảm, cho
nên đã trở thành một đứa kiêu ngạo, tự mãn mà lại mềm yếu, không tự lo
liệu được mà lại chưa sẵn sàng. Tối hôm đó, chân của tôi đau một trận
thấu tim, cứ nghĩ đến việc đôi chân cả ngày phải chịu đựng trọng lượng
cơ thể là tôi lại không thể chịu được, tôi thực sự cảm thấy trong lòng
tôi phải kiên cường hơn rất nhiều. Phải chịu đựng bao nhiêu ức chế như
vậy mà vẫn có thể mỉm cười và nói tôi chấp nhận những gì vận mệnh đã sắp đặt cho tôi.
Tất cả, không có cái gì là không lớn lên được.
Vừa khéo thời gian đó Diệp Ly không được làm công việc gia sư đầu
tiên của mình, nguyên nhân là vì gia đình người ta đã tìm được một sinh
viên của một trường khác tốt hơn. Tôi hỏi cô còn muốn tìm việc gia sư
nữa không? Cô ấy nói: "Không tìm nữa thì sinh hoạt phí phải làm thế
nào." Tôi lấy hết dũng khí nói với cô ấy: "Tớ và cậu cùng đi tìm
nhé!". Cô ấy nhìn tôi hồi lâu với vẻ ngạc nhiên. Mặt tôi nóng bừng
lên. Tôi cố gắng mỉm cười với cô ấy.
Từ trước đến nay tôi vốn là đứa rất nhạy cảm và tự tôn, việc tôi làm
gia sư và đi làm thêm không một ai biết. Tôi không cho các bạn cùng
phòng biết vì sợ họ khinh thường tôi. Bởi lẽ, trong lớp và khoa chúng
tôi, con gái đều rất được chiều chuộng, trừ khi điều kiện gia đình đặc
biệt khó khăn, nếu không sẽ không phải ra ngoài làm việc gì cả. Tuy
nhiên, tôi cũng hiểu bầu không khí kiểu như vậy, sự hư vinh như vậy của
một tập thể quả thật là không bình thường. Tôi thừa nhận tôi chịu ảnh
hưởng rất lớn của môi trường xung quanh. Bản thân tôi vốn rất thích hư
vinh và lười biếng. Trong môi trường như thế, những phẩm chất của bản
thân tôi như sự hư vinh cố làm ra vẻ được nuông chiều từ nhỏ đều có điều kiện phát triển nhanh chóng. Tôi trở thành một con bé bất trị. Việc
làm gia sư và đi làm thêm tôi cũng không nói cho cha mẹ biết. Tôi không
cho cha mẹ biết vì sợ cha mẹ đau lòng. Tôi đã bế tắc, tôi không muốn
"đứt gánh giữa đường" không muốn làm một kẻ làm việc gì cũng không
thành, không bỏ công sức một cách vô ích. Cho nên tôi quyết định đi tìm
việc gia sư cùng Diệp Ly. Bất luận thế nào, nhất định phải tìm cho kỳ
được, nhất định phải kiếm được đồng tiền đầu tiên của chính mình. Lại
là một buổi chiều thứ Sáu. Chúng tôi đến trước cửa hàng sách Tân Hoa Tư
Môn Khẩu.
Ở đó đã có rất nhiều sinh viên rồi, một đám hai ba người, cũng có
người đứng đó một mình, có người đang tán gẫu với bạn đi cùng, có người
đang cầm một cuốn sách dày cộp để đọc. Trước mặt họ đều đặt một tờ giấy
rộng nửa mét vuông, bên trên viết hai chữ rất to bằng bút lông "Gia sư", bên dưới chú thích Văn, Toán, Anh hoặc Lí, Hoá các loại. Nếu là Đại học Vũ Hán hay Đại học Công nghiệp và Thương mại Hoa Nam còn có thể viết
tên trường khá to trên tờ giấy. Tôi và Diệp Ly cũng rút từ cặp sách ra tờ giấy trắng viết hai chữ "Gia sư" đã được chúng tôi chuẩn bị trước
rồi đứng đó. Chúng tôi đã