
mạt. Đứa bé lại nhìn Diệp Ly,
Diệp Ly cũng mỉm cười với nó. Cuối cùng nó chỉ tay vào tôi và nói: "Chị
này".
Tôi cười, lần này là nụ cười vui mừng nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng chứ không phải để lấy lòng ai cả. Tôi quay đầu nhìn Diệp Ly, cô ấy vẫn cười nhưng rõ ràng nụ cười của cô ấy đã đanh lại. Bỗng nhiên tôi
cảm thấy hơi áy náy. Bắt đầu nói đến một vấn đề nhạy cảm là giá cả.
Người phụ nữ nói: "Bình thường các cháu dạy ở ngoài bao nhiêu tiền một
giờ?" Tôi nghĩ một lát rồi nói:"25 tệ hai tiếng ạ". Bà ta nói: "Đó là ở bên Hàn Khẩu, còn ở Vũ Xương này thông thường đều là 20 tệ thôi chứ?
Hơn nữa nhà chúng tôi cũng gần trường các cháu". Bà ta vừa dứt lời,
tôi đã nhanh chóng nhẩm tính, ngoài tiền xe đi đi về về mất 2,4 tệ, tôi
dạy hai tiếng đồng hồ mà chỉ kiếm được có 17,6 tệ, đi trên đường ít nhất cũng mất một tiếng. Tôi hơi do dự, cảm thấy tiền dạy thấp quá nhưng
không biết phải làm sao để thương lượng giá cả với bà ta.
Tôi lắp ba lắp bắp nói: "Điều này, điều này..."
Diệp Ly nói chen vào một câu: "Mình thấy 20 tệ được đó." Ánh mắt
của người phụ nữ đó ngay lập tức hướng về cô ấy. Tôi hiểu rằng mình phải đưa ra quyết sách ngay lập tức. Thế là tôi nói: "Được, 20 tệ cũng được
ạ". Diệp Ly không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn tôi. Người phụ nữ đó ghi
lại địa chỉ liên lạc, hẹn giờ học. Và cuối cùng là tạm biệt. Nhìn bóng dáng người phụ nữ đó cứ đi xa dần, tận đáy lòng tôi lại trào dâng một
kiểu tâm trạng không hiểu ra sao nữa. Nghĩ tới sau này mỗi tháng đều có
thu nhập 200 tệ, như vậy có thể giảm bớt một nửa gánh nặng cho cha mẹ,
trong lòng cũng dần thấy vui lên. Lại một lần nữa tôi đối đầu với Diệp Ly một cách thầm lặng. Tôi cùng cô ấy chờ người tiếp theo đến. Hôm đó
thật may mắn, khoảng hơn mười một giờ có một người đàn ông dắt theo một
cô bé đến nhờ Diệp Ly làm gia sư. Tôi thầm cảm thấy mình đã bị thiệt,
đáng nhẽ không nên nghe lời Diệp Ly, 20 tệ mà đã vội vàng đồng ý rồi.
Cậu bé tên là Hứa Phàm, 11 tuổi, học lớp Sáu. Nghĩ lại năm đó lên cấp hai chúng tôi mới bắt đầu học ngoại ngữ, bây giờ trẻ con học ngoại ngữ
từ lúc 3 tuổi nhưng đến đầu năm 11 tuổi cũng chỉ biết nói đại loại như
"Thank you", thật khiến cha mẹ buồn lòng.Cha mẹ cậu bé vẫn một lòng mong muốn cậu có thể thi được vào một trường đại học danh tiếng. Cậu bé đó không thuộc loại quá nghịch ngợm, nhưng khi học, nó rất dễ lơ đễnh,
thường mỗi khi giảng xong một mục tôi mới phát hiện ra thằng bé vẫn đang nghịch cây bút trong tay hoặc là cầm con dao nhỏ khắc lên mặt bàn. Tôi
nhẹ nhàng nhắc: "Hứa Phàm". Thằng bé liền dừng lại và ngồi yên ở đó.
Tôi tiếp tục giảng, giảng được năm phút rồi bảo thằng bé nhắc lại
những gì tôi đã nói, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ rất vô tội và nói: "Em nghe không hiểu". Xem ra thằng bé này đã chuẩn bị sẵn một đối sách
chống lại gia sư. Không hiểu thì đành phải giảng lại, giảng đến nỗi mồm
miệng khô không khốc. Có những buổi học tôi đã mất cả buổi chiều ngồi
trong phòng kí túc chuẩn bị bài, cố gắng để giảng bài cho sinh động,
nhưng giảng rất lâu mà thằng bé vẫn tỏ ra không chút động lòng, cũng
không tỏ ra là thích nghe hay không thích nghe, nhìn thằng bé uể oải tôi giận một nỗi là không đánh cho nó hai phát, vừa đánh sẽ vừa trách mắng
như thế này: "Bảo em nghe giảng cho nghiêm túc em lại không chịu, em có
biết chị giảng bài rất vất vả không. Không nghe lời nữa là chị đánh đấy! Nhóc con!".
Nhưng sự ra uy như thế với thằng bé tôi chỉ dám nghĩ ở trong lòng,
còn ở ngoài thì vẫn phải kiên nhẫn tiếp tục nói với nó một cách khách
sáo, nhã nhặn và thân thiết cả đống tiếng Anh mà nó không thể hiểu, cứ
như là gảy đàn cho một con trâu nhỏ dễ thương nghe vậy. "Gảy" hết hai
tiếng đồng hồ là có 20 tệ rồi, ở nhà ăn tiết kiệm một chút cũng đủ ăn ba ngày. Tôi không ngừng tự an ủi mình: "Đừng tức giận, đừng tức giận,
cũng chẳng phải con mình, mình làm hết sức là được rồi, nó không chăm
học mình cũng đâu có cách gì được". Thỉnh thoảng, mẹ của Hứa Phàm ngó
vào phòng xem xét. Tôi không biết có cái gì đáng xem, có nghe bà ta cũng không hiểu tôi nói gì, còn con trai bà ta mới 11 tuổi, nhỏ như vậy thì
không thể mê mẩn tôi, tôi cũng không thể dụ dỗ nó. Tôi có cảm giác bà ta giống như một lão cai thường xuyên vào nhìn nhìn ngó ngó, còn tôi chính là một công nhân bị áp bức.
Đúng, chưa từng có ai thúc ép tôi như vậy. Tự mình lựa chọn thì tự
mình phải chấp nhận. Nhưng trước sau gì cũng rất dễ chán nản nên dần dần tôi cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện, chỉ mong nhanh nhanh dạy cho
xong, sau đó ra vài bài tập cho Hứa Phàm làm trong bốn mươi phút, nó có
nghịch bút tôi cũng chẳng buồn nhắc nhở nữa, nó nghịch bút của nó, tôi
làm việc của tôi, không ai làm phiền ai. Nó chơi nhiều bao nhiêu thì tôi có thể nghỉ ngơi nhiều bấy nhiêu. Như vậy, hai cô trò chúng tôi đều
qua quýt cho xong và ai cũng vui vẻ. Cuối cùng cũng qua quýt cho đến sát kỳ thi cuối kỳ. Hôm thi tôi giả bộ gọi điện thoại đến khích lệ Hứa
Phàm thi tốt, kiểu dối trá như: "Cô tin em có thể thi tốt", cũng là để
duy trì cái vẻ ngoài hoà hợp giữa c