
tôi
cũng không tin. Mà dù có đánh không chết tôi cũng không tin. Yêu chưa
được bao lâu mà La Nghệ Lâm đã gặp vô số thuận lợi trên con đường công
danh. Suy cho cùng, có bạn trai là chủ tịch hội sinh viên che chở thì
khi bước trên con đường công danh tự nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều.
La Nghệ Lâm nói cho cùng cũng là một người khôn ngoan, sau khi yêu
cậu chàng đó không còn thấy cậu ta không tốt thế nào, xấu xa ra sao nữa. Mà chuyển sang khoe khoang cậu ta có bản lĩnh thế nào, có thể hạ gục,
bóp chết đối thủ ra sao. Mỗi lần nói đến thành tích của bạn trai, cô ấy
đều có vẻ rất đắc ý, thần sắc rạng lên. Cậu ta chẳng qua cũng chỉ là chủ tịch hội sinh viên. Vậy mà cô ấy lại cứ làm như mình là "mẫu nghi thiên hạ" không bằng. La Nghệ Lâm và cậu chàng đó yêu nhau được hai năm,
cho đến khi cậu ta tốt nghiệp thì cao chạy xa bay (cậu ta hơn chúng tôi
hai lớp). Khi đó "đôi cánh" của La Nghệ Lâm cơ bản đã cứng cáp rồi, các
ban bệ trong trường đều có mặt cô ấy. Sau đó cũng không thấy cô ấy yêu
đương gì nữa. Tôi cảm thấy không yêu đương là chuyện bình thường. Một nữ sinh cao ngạo có máu thăng tiến như La Nghệ Lâm, tôi không tin cô ấy có thể yêu ai trong một ngôi trường như thế này. Tình yêu, chẳng qua chỉ
được coi là công cụ mà thôi.
Cùng là những cô gái đẹp nhưng La Nghệ Lâm chỉ có một bạn trai trong
suốt bốn năm đại học, còn Tô Tiêu đã thay hàng loạt bạn trai, điều đó
khiến La Nghệ Lâm không yên trong lòng. Cho nên mới loạn lên một chuyện. Tôi dám chắc là La Nghệ Lâm cảm thấy rằng: La Nghệ Lâm này cũng xinh
đẹp ngời ngời, cũng có "năng khiếu" nũng nịu phóng túng, vậy mà lại
không được như cậu sao, Tô Tiêu! Bởi vì chính tớ có cái "năng khiếu" đó
mà không dùng nên cũng không cho phép người khác dùng. Tớ có thể buông
thả nhưng không buông thả như kiểu Tô Tiêu cậu. Cho nên tớ sẽ cho cậu
biết mặt.
"Đừng có lẳng lơ nữa!" là câu La Nghệ Lâm dùng để khuyên ngăn Tô Tiêu nghe điện thoại lúc nửa đêm canh ba. Tôi sẽ luôn luôn nhớ câu nói này cho đến khi tốt nghiệp. Bởi vì sau này, trong nhiều trường hợp tôi đều
muốn trích dẫn câu nói này đối với Tô Tiêu. Nhưng rốt cuộc tôi cũng
không phải là La Nghệ Lâm, không có cái ngang ngược dám nói thẳng, dám
dối trên lừa dưới như cô ấy. Cho nên ý nghĩ nói câu này trước mặt Tô
Tiêu không bao giờ thành hiện thực mà đã thành nguyện vọng âm thầm bấy
lâu nay của tôi. Và tôi đọc thầm trong lòng đến cả ngàn lần câu nói đó.
Tô Tiêu vốn đã rất xinh đẹp dễ thương, vóc dáng thướt tha, đôi mắt lá liễu, chiếc cằm nhỏ gầy. Điều nguy hiểm nhất là lúc nào cũng diễn cho
chúng tôi xem cái gọi là "nháy mắt đưa tình", cái gọi là "mặt mày sinh
động", cái gọi là: "Một cười khêu gợi trăm mê luyến. Xoá mất hồng nhan ở sáu cung"(Câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.). Điều nguy hiểm nhất là không thể chịu nổi giọng điệu khi cô ấy nói chuyện. Nếu
người đàn ông nào không có khả năng kháng cự thì e rằng sẽ bủn rủn ngã
gục tức thì trước ánh mắt của cô ấy. Những lời này là không hề khoác
lác, trên thế giới này có một kiểu đàn bà như vậy, trời sinh ra đã là
khắc tinh của đàn ông, vô số đàn ông đặc biệt tôn sùng một cách ngoan
ngoãn dưới gấu váy loại đàn bà này.
Nếu một người con gái thật xinh tươi, trông vô cùng dễ thương, lại có sở trường làm nũng thì đối với đàn ông hay đàn bà cô ấy đều rất có khả
năng "sát thương". Đàn ông không chịu nổi, đàn bà lại càng không chịu
nổi. Tất nhiên hàm ý của hai kiểu "không chịu nổi" này không giống nhau. Cho nên, xinh đẹp dễ thương tốt nhất là thứ bản lĩnh có thể thu nạp
cũng có thể bỏ qua nhưng không cần khiến nó trở thành một phẩm chất đặc
biệt của bạn. Người đẹp chia làm hai loại. Một loại khiến đàn ông
thích, phụ nữ cũng yêu mến. Một loại khiến đàn ông yêu mến nhưng phụ nữ
lại không thích. Những cô gái đẹp mà cả đàn ông mà phụ nữ đều thích
không nhiều. Những cô gái như thế hoặc là tính cách thật thà, thuần
khiết, lương thiện, hoặc là loại cực kỳ thủ đoạn, không đắc tội với bất
kỳ một ai.
Những cô gái đẹp mà đàn ông yêu mến còn phụ nữ lại không thích thì có rất nhiều. Bởi vì đối với một người đẹp chinh phục một người phụ nữ còn khó hơn chinh phục một người đàn ông gấp nhiều lần. Từ xưa, hồng nhan thì bạc mệnh, đa số những hồng nhan đó đều thuộc loại người đẹp thứ
hai, dẫn đến vận mệnh có nhiều điều đen đủi. Khi đó, vì điện thoại
trong phòng lúc nào cũng ở vào trạng thái đường dây nóng nên điện thoại
tìm Tô Tiêu đa số là lúc nửa đêm, sau mười hai giờ. Trong giấc ngủ mơ
màng, chúng tôi không ngừng nghe thấy Tô Tiêu ỏn ẻn đường mật với rất
nhiều đàn ông, rất nhiều đêm tôi ngủ mà toàn thân nổi da gà. Mới đầu còn tưởng mình mắc phải bệnh gì đó, tại sao khi ngủ không lạnh mà lại cứ
rét run. Sau này, có một lần Tô Tiêu không nghe điện vào ban đêm, tôi
mới phát hiện ra rằng, đêm ấy mình bình yên đi vào giấc ngủ mà không hề
run lẩy bẩy cũng không nổi da gà nữa. Lúc đó, tôi mới hiểu đôi tai mình
đã phải chống chọi với giọng nói của Tô Tiêu đến mức độ nào, mới hiểu
tất cả các cơ quan trên cơ thể đã bắt đầu đồng tâm hiệp lực kháng