
cự lại tiếng cười nói lả lơi phóng túng của Tô Tiêu mỗi đêm. Tôi dùng cụm từ
"tiếng cười nói lả lơi phóng túng" để miêu tả cái cảnh Tô Tiêu gọi điện
thoại, mặc dù có hơi quá một chút nhưng tôi nghĩ, một người con gái nếu
nghe một người con gái đêm nào cũng nũng na nũng nịu với những người con trai khác nhau, với một giọng thì như khác hẳn lúc bình thường, không
ngừng nói "mà, ái chà, trời ơi, đâu mà, được mà, thật đó, được rồi mà,
đừng vậy mà" thì có lẽ sẽ dùng một cụm từ khó nghe hơn cả cụm từ "tiếng
cười nói lả lơi phóng túng" để hình dung.
Lại một đêm không trăng gió lặng, cũng là lúc đêm sâu tĩnh mịch, Tô
Tiêu lại một lần nữa nũng nịu qua điện thoại với một anh chàng mà cô ấy
không hề thích, khi cô ấy phát ra những âm thanh khác thường, trong khi
tôi đang trằn trọc không ngủ được, bỗng nghe thấy tiếng La Nghệ Lâm vang lên như tiếng chuông lớn: "Đừng có lẳng lơ nữa! Nếu muốn thì cuốn gói
ra ngoài mà lẳng lơ!". Câu nói đầy phẫn nộ mà chính đáng đó đã nói hộ
cho tiếng lòng của tất cả mọi người bị hại trong phòng. Chương Hàm Yên
cũng lên tiếng với vẻ rất mất bình tĩnh: "Được rồi, được rồi, cậu hãy
ngừng hai ngày cho chúng tôi ngủ một giấc yên ổn đi". Những người khác
đều biểu lộ sự ủng hộ đối với lí lẽ xác đáng "đừng có lẳng lơ nữa" của
La Nghệ Lâm. Tôi vẫn giữ im lặng.
"Đại cục đã định", cho dù tôi có nói hay không thì cũng không thể
thay đổi được việc Tô Tiêu bị tập thể khiển trách. Nếu tôi cũng nói Tô
Tiêu vài câu thì chính là tự mình đã chuốc lấy phiền phức rồi, không cần thiết phải gây thù chuốc oán đắc tội với Tô Tiêu. Hơn nữa tôi cũng đã
không ít lần nghe điện thoại lúc nửa đêm. Cho nên tôi vẫn giữ im lặng.
Tuy nhiên, từ tận đáy lòng, tôi phải công nhận rằng câu nói đó của La
Nghệ Lâm rất hay, rất tuyệt, nghe thật chát chúa. Tô Tiêu im lặng được hai phút, nói "tạm biệt" với ngữ điệu bình thường rồi gác điện thoại
xuống. Cũng không cãi nhau với La Nghệ Lâm. Vì lúc đó cũng đã tắt đèn
nên tôi không nhìn thấy thái độ của Tô Tiêu, nhưng cũng có thể tưởng
tượng ra sự phẫn nộ mà bất lực của cô ta.
Sau này chỉ cần thấy Tô Tiêu nũng nịu, tôi lại nhớ đến câu nói kinh
điển của La Nghệ Lâm. Dần dần chỉ cần thấy Tô Tiêu thay bạn trai là tôi
lại muốn nói với cô ấy rằng: "Lại lẳng lơ hả?" Nhưng nghĩ là một chuyện
còn làm lại là chuyện khác. Về khoản mắng mỏ bạn cùng phòng, từ trước
đến nay tôi vẫn là một "người khổng lồ" trong tư tưởng nhưng lại là một
"kẻ lùn" trong hành động. Hồi còn học năm thứ nhất Tô Tiêu vẫn khá
ngoan. Khi đó tôi đã cho rằng, rất có thể trong phòng còn có một người
đẹp La Nghệ Lâm nữa có thể trấn áp cô ấy. Sau này tôi mới biết, không
chỉ vì nguyên nhân này mà còn vì một nguyên nhân nữa là khi học trung
học năm thứ hai, bố mẹ cô ấy ly hôn, chẳng ai trong họ quan tâm đến cô,
hai năm đó cô phải sống cùng bà nội đã cao tuổi. Có lẽ người bà ấy đối
xử với cô không tốt lắm cho nên cô đã từng rất buồn khổ. Cho đến khi
bước vào đại học cô ấy vẫn còn giữ cái vẻ khép nép như cô con dâu mới về nhà chồng.
Nhưng khi có bạn trai và được họ chăm sóc thì mọi chuyện đã khác. Kể
từ khi vào đại học Tô Tiêu đã được rất nhiều nam sinh để ý, số nam sinh
theo đuổi cô ngày càng nhiều và việc thay bạn trai cũng ngày một tăng,
tính cách thì cô ta ngày càng kiêu ngạo buông thả. Bốn năm cùng ở một
phòng với cô ấy, tôi đã tận mắt chứng kiến hàng loạt những thay đổi của
cô ấy khiến người khác phải kinh ngạc. Những cô gái đẹp được đàn ông
cưng chiều lắm đâm hư.
Nhưng những cô gái đẹp lại đặc biệt dễ dàng có được sự ưu ái, cưng
chiều của đàn ông. Đàn ông theo đuổi ngày càng nhiều, sự cưng chiều
cũng ngày càng nhiều lên sẽ khiến người đep ngày càng kiêu ngạo, ngày
càng hư hỏng. Tính xấu cứ lặp đi lặp lại. Rất nhiều nơi trên thế giới
này đã bị một số người đẹp làm rối loạn hết cả lên.
Khi về nhà vào kì nghỉ đông năm thứ nhất, tôi mới biết rằng ở nhà mẹ
tôi đã thôi việc, hơn nữa bệnh bướu cổ của mẹ vẫn chưa trị khỏi. Cả nhà
sợ tôi lo lắng nên không nói cho tôi biết, tiền đưa cho tôi cũng không
ít hơn một đồng. Tôi biết cha mẹ đã phải góp nhặt từng xu từng hào nuôi
tôi ăn học. Cứ nghĩ đến việc cha mẹ đã gần hết đời người rồi mà vẫn chưa được hưởng một ngày an nhàn thoải mái, lúc nào cũng lao tâm khổ tứ vì
tôi, tôi áy náy mãi không yên. Cứ nghĩ mình đã lớn thế này rồi mà suốt
ngày chỉ biết đến mình thôi, còn bản thân mình ngay đến một hào cũng
chưa kiếm được, tôi cảm thấy mình thật vô sỉ, thật đáng xấu hổ, nhục
nhã. Học kì hai của năm nhất, tôi hạ quyết tâm tự mình kiếm tiền. Có lẽ, mỗi một sinh viên đại học có hoàn cảnh không khá lắm đều từng có kinh
nghiệm làm gia sư. Trước đây, khi chưa biết rằng việc văn có thể bán lấy tiền, tôi cũng từng làm gia sư trong một thời gian tương đối dài. Nội
tình bên trong, một lời khó có thể nói hết. Tôi thích làm cô giáo, vì
tôi thực sự thích nghề giáo viên, mê mẩn với việc truyền đạt tri thức và cực kì yêu thích những đứa trẻ đang trưởng thành. Sự trưởng thành lành
mạnh của một đứa trẻ có quan hệ mật thiết với người thầy. Tôi đ