Ring ring
Bóng Dáng Người Hầu

Bóng Dáng Người Hầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322011

Bình chọn: 7.5.00/10/201 lượt.

ược.

“Rốt cuộc anh tới đây để làm gì?” Cô cũng không biết vì sao lại muốn

làm khó anh như vậy, rõ ràng là đã anh đã nói hết, lại vẫn muốn nghe một đáp án khác.

“Anh muốn gặp em”. Anh vươn tay, lướt qua cửa sắt chạm mặt cô, rõ

ràng không cảm giác đau, không cảm giác lạnh, nóng, nhưng khi đầu ngón

tay lướt qua má cô, chạm đến nước mắt cô, anh lại cảm thấy giống như

chạm phải lửa, nóng đến nỗi anh phảiđau: “Thật xin lỗi, anh là người

ích kỷ, chỉ nghĩ muốn gặp em, đem toàn bộ lời muốn nói nói hết cho em

nghe, lại không biết rằng em không muốn nghe anh nói, không muốn gặp

anh.”

Ngụy Kính Nghiêu hiện tại mới phát hiện, tình yêu đơn phương không

chiếm được cảm tình của đối phương thật sự rất thống khổ, cho tới bây

giờ anh cũng không nghĩ anh sẽ có ngày muốn bù đắp cho một người như

vậy, chỉ cần cô muốn, anh sẽ mang những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến

đặt trước mặt cô, chỉ cầu cho cô cười, nhưng anh muốn bù đắp, cô lại

không cần.

Cô nói rất đúng, anh tới đây để làm gì? Khiến cho cô khổ sở thương

tâm xong, anh đi đến trước mặt cô, còn nói những lời mình muốn nói,

không cho cô cơ hội mở miệng, như là muốn bức cô phải chấp nhận lời xin

lỗi của anh vậy, sau đó hòa giải, tất cả đều giải quyết.

Phụ nữ đâu đơn giản như vậy? Nhất là khi anh muốn nhất, anh lại không biết làm thế nào để khiến cho cô ấy vui vẻ.

Đổng Diệc Hà trước khi mất trí nhớ đã không chỉ nói một lần với anh

câu này, bộ dạng cực kì khổ sở, anh những lúc đó chỉ cười nhạo bạn tốt

lo lắng quá nhiều.

Kỳ thật anh nghĩ được quá ít, chưa từng yêu chân thật một người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm cho họ.

“Anh thật sự xin lỗi”. Nói nhiều như vậy cũng chỉ càng thêm ra vẻ

mình lấy cớ thoát tội, không được, không thể cứ tiếp tục như vậy. “Anh

tưởng rằng anh đến, em sẽ vui vẻ khi nhìn thấy anh, kết quả, anh chỉ

muốn làm theo ý mình, từ xưa đến nay, anh vẫn ích kỷ như vậy”. Nói cho

bản thân phải buông tay, không thể lại tham lam sự ấm áp của cô, buông

tay cô, cô ghét nhất là bị người khác lừa dối mà, biết rõ chuyện cô ghét nhất, vậy mà anh vẫn nhắm mắt làm ngơ, lựa chọn tiếp tục lừa gạt.

Muốn buông tay thật sự rất khó, thật muốn vượt qua cánh cửa này,

giang rộng hai tay ôm cô vào lòng, nhưng anh còn có tư cách này sao?

“Có phải đầu óc anh có vấn đề không?” Hoa Xảo Hủy không thể không nâng cao âm lượng, khí thế bức người chấp vấn.

Vẻ mặt anh thật khổ sở, cô ngay bây giờ lại dùng khẩu khí này để nói

chuyện, anh đứng ngẩn ra ở phía ngoài, nụ cười mang theo chua xót.

Không phải cố ý muốn khó chịu như vậy, mà là nếu không nói nhưng lời

như thế, cô sợ cô sẽ không chống đỡ được, khóc trước mặt anh mất.

Tay anh sao lại lạnh như vậy? Thật sự không cảm giác lạnh sao? Ăn mặc phong phanh, ngay cả khăng quàng cũng cổ cũng không có, cô rõ ràng đã

từng nhắc anh, không được xem thường thời tiết, phải mặc nhiều quần áo,

sao anh lại quên lời cô dặn chứ?

“Cho dù không cảm giác lạnh, nhưng anh vẫn sẽ bị cảm lạnh, anh vì sao lại ở chỗ này chờ? Không có khách sạn để ở sao?”

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, người đàn ông trước mắt này mới không

phải là vị thiếu gia mà cô thầm ao ước ngày xưa, thiếu gia sẽ không chật vật như vậy, lộ ra gương mặt dọa người như vậy, lộ ra bộ dạng không chí khí như vậy, thiếu gia trong cảm nhận của cô hẳn là phải tự tin, không

chuyện khó gì có thể đánh gục anh.

Ngụy Kính Nghiêu trước mắt biết ghen, biết xin lỗi, vì tổn thương

người khác mà tự trách áy náy, vì một một lời nói dối mà xa xôi cách trở chạy tới đây để xin lỗi cô.

À, còn có, từng bức từng bức thư xin lỗi gửi đến, từng cuộc từng cuộc gọi không được tiếp, anh thật sự không biết cái gì gọi là mất hết hy

vọng.

“Khách sạn? Anh quên đặt rồi”. Ngụy Kính Nghiêu cười tự giễu, nghĩ

rằng tám phần là anh bị choáng đầu rồi, nên mới nghe thấy, cô là đang

quan tâm anh, hẳn là không phải.. chứ?

“Loại chuyện này có thể quên?” Cô nhịn không được trách mắng anh.

“Làm ơn, mười mấy tiếng bay máy bay, trước khi xuất phát sao không đặt

sẵn đi?”

“Không nghĩ được nhiều như vậy”. Anh lắc đầu trả lời, “em không tiếp

điện thoại của anh, không hồi âm cho anh, anh không nghe thấy giọng nói

của em, không nhìn thấy em, chỉ muốn thật nhanh chạy đến, muốn gặp em và tự mình nói ra, anh thật sự rất cần em.”

Đủ rồi, thật sự.

“Làm việc không tính toàn như vậy, không giống như là anh thường ngày”. Hoa Xảo Hủy cúi đầu, rầu rĩ nói.

“Anh bình thường không phải như vậy, nhưng lúc này anh thật sự rối

loạn…” Nghe cô trách cứ, anh nhịn không được muốn xin lỗi tiếp, lại sợ

cô tức giận.

“Câm miệng”. Không cần, cô không cần anh dùng giọng điệu đáng thương như vậy để nói chuyện, lúc nào cũng nói xin lỗi.

Kỳ thật là do cô sai, ngay từ đầu, anh trước mặt cô bày ra một Ngụy

Kính Nghiêu mà người khác không hề biết, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới

có thể ngây thơ, trẻ con, tùy hứng, là cô vẫn hay tự ti, tự nhận rằng

anh không có khả năng đi yêu một người như cô, không thấy được anh đang

tận sức lấy lòng, bốn tháng sớm chiều sống chung, anh vẫn dùng hành động để nói cho cô