
rước mặt người khác anh kín
miệng, nhưng trước mặt cô anh lại nói toạc móng heo, bởi vì, cô đã quá dung
túng cho anh.
Lúc An Ninh bị dẫn đi mới nhớ ra vẫn có một người ở trong siêu thị. “Em gọi
điện cho Tường Vy đã.”
“Không cần, cô ấy nhìn thấy anh rồi.”
Quả nhiên, nghĩa khí có phải chính là áng phù vân cuối trời?
Tòa nhà khoa Chính trị pháp luật, An Ninh mặc dù đi học hay tan học thường đi
qua, nhưng cô chưa bao giờ bước vào. Hôm nay mới thấy chỗ này quả nhiên uy
nghiêm. Cô cùng Mạc Đình bước vào phòng học gần cầu thang tầng một, hàng giữa
đã có người vẫy tay gọi cô: “Chị dâu, bên này!” Người này cô đã lâu không gặp,
chính là Trương Tề.
Lúc này gần ba mươi người trong phòng đều đồng loạt liếc nhìn ra cửa, cảnh
tượng có thể nói là hoành tráng.
An Ninh e lệ rụt rè: “Mạc Đình, em có thể chờ anh ở bên ngoài không?”
Từ Mạc Đình ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Không phải em nói tình nguyện làm bất
cứ chuyện gì vì anh sao?”
Em đã nói như vậy khi nào? Lẽ nào là câu nói chống chế khi nãy đã được nâng lên
thành “trong mắt em anh là đẹp trai nhẩt, cho nên em tình nguyện làm bất cứ
chuyện gì vì anh...” rồi sao? An Ninh đột nhiên trấn tĩnh, cũng có thể nói là
cô như đã chết rồi, chẳng ngại biến mình thành cương thi.
Cái xác di động ngồi vào chỗ, Trương Tề ngồi hàng ghế sau vươn người lên: “Chị
dâu, sao chị lại tới đây?”
Tôi là bị bức ép đến đây... “Tôi đến dự thính.” An Ninh cười khổ.
Lão tam bên cạnh cũng nghiêng người lại, cười híp mắt: “Chị dâu, hôm nay chị có
thời gian không, buổi tối cùng ăn cơm với chúng tôi nhé?”
“Hả?”
Lão tam chỉ chỉ Trương Tề: “Hôm nay là sinh nhật của A Tề.”
“Thật không? Chúc mừng sinh nhật.”
Trương Tề chắp tay: “Cảm ơn chị dâu.”
Sau đó lúc nghe giảng, An Ninh nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: “Mạc Đình, em có
cần phải tặng Trương Tề một món quà không?”
Từ lão đại mắt vẫn nhìn thẳng: “Không cần đâu, anh mua rồi.”
“Hả?”
“Một nhà không cần tặng hai quà.”
An Ninh nghĩ cô vẫn nên đọc sách thôi đọc sách, đọc sách, may thay cô vẫn mang
tài liệu ôn tập.
Kết quả là trong cả phòng học người ngoan nhất, chăm chỉ đọc sách nhất bị giáo
sư gọi lên trả lời. An Ninh cảm thấy cô có lẽ phải đi dâng hương bái Phật một
chuyến.
“Em không biết.” Thì đúng là cô không biết, ngay cả đề mục cô còn không hiểu,
chỉ nghe thấy cái gì mà thể chế quốc gia. Môn Chính trị này với cô có thể xem
như là yếu kém nhất. Nói như vậy, Từ Mạc Đình là chuyên gia “Chính trị”, đây có
thể xem như là bổ sung cho nhau không? An Ninh khóe mắt rưng rưng, lúc nào rồi
mà cô còn an nhàn thoải mái nghĩ đến chuyện đó chứ.
Giáo sư mặc dù cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy thì, em không hiểu ở chỗ
nào?”
“Dạ... toàn bộ.”
Trong phòng học là một khoảng im lặng vô cùng khó hiểu.
Trương Tề nhịn cười cúi người về trước dùng bút chọc chọc lưng An Ninh: “Chị
dâu, ngoại giao khoa học, xuất phát từ bên hợp tác thứ ba như các “nước trung
lập” nhằm hòa giải quan hệ căng thẳng trong hợp tác giữa các nước vốn ít qua
lại với nhau. Thể chế của chúng ta quyết định chúng ta là nước trung lập.”
Từ Mạc Đình day day lông mày, tương đối dứt khoát: “Giáo sư, cô ấy là bạn gái
em, cô ấy không học chuyên ngành này đâu ạ.”
Vị giáo sư già đặt cuốn sách trên tay xuống, cười nói: “Hóa ra là bạn gái của
thủ khoa khoa chúng ta. Em học chuyên ngành gì vậy?”
Sao lại biến thành hỏi han đời tư thế này? An Ninh thấp thỏm: “Khoa Vật lý ạ.”
Vị giáo sư già có hơi bất ngờ: “Sinh viên khoa Tự nhiên, hiếm thấy, hiếm thấy.”
An Ninh nghĩ đây lẽ nào là lời khen? “Cảm ơn thầy.”
Cả phòng lại im lặng hai giây, đâu đó có người cười thành tiếng, là thiện ý?!
Cô gái này thật là thú vị!
Từ Mạc Đình lắc đầu, thoáng có ý cười trong đáy mắt.
Con người phản ứng chậm đó ngồi xuống, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, cứng đờ tại
chỗ. Chuyện này là cô đang thuận nước đẩy thuyền hay là cố gắng biểu hiện đây?
Thế là cả buổi học, tài liệu ôn tập của An Ninh vẫn dừng lại ở trang thứ năm.
Lúc tan học ra về, An Ninh vô cùng cảm khái, Từ Mạc Đình nếu không “xuất sắc”
như vậy, có lẽ thầy giáo đã không hỏi thêm câu đó, haizz, “anh quá xuất sắc” có
thể lấy làm lý do chia tay sau này, tuy nhiên, cô thấy như vậy hình như chưa
đủ.
Đi ra khỏi tòa nhà khoa Chính trị pháp luật, Mạc Đình hỏi: “Em đang nghĩ gì
vậy?”
“Chia tay.”
“...”
“...” An Ninh theo bản năng liền nói lời nịnh nọt: “Ý của em là anh xuất sắc
như vậy, em mãi mãi cũng sẽ không chia tay anh.”
Mạc Đình “ừ” một tiếng, “Rất tốt.”
Lý An Ninh, ngươi có thể trơ mặt thêm chút không? An Ninh khinh bỉ chính mình
xong liền hắt hơi, gió tây bắc thổi lạnh giá, thực ra cô đã mặc rất nhiều áo
ấm, nhưng vì bẩm sinh cô đã chịu lạnh kém, đang định kéo cao cổ áo, thì cổ cô
đã được quàng một chiếc khăn màu sẫm, thoang thoảng hương chanh, nhưng vẫn dễ
dàng ngửi thấy, bởi vì nó đã tiếp xúc với da thịt anh.
An Ninh hơi đỏ mặt, hai người đi phía trước lúc này quay lại: “Chị dâu, hôm nay
chúng tôi dự định về ký túc ăn lẩu, lẩu thập cẩm đó.” Mùa đông ăn lẩu là thú vị
nhất, hai người Trương Tề, lão tam đã nhao nh