
ao cả lên.
Phòng ký túc của mấy anh ngay cả nồi lẩu cũng có sao? An Ninh thừa nhận cô đang
ghen tỵ.
Trương Tề trù trừ hỏi: “Có cần gọi bạn cùng phòng của chị dâu tới ăn chung
không?”
Không biết có phải là cô nghe nhầm không, “Á, sư huynh, vẻ mặt anh hình như có
hơi bối rối thì phải?” Nói chuẩn ra là tình cảm bi thương xen lẫn hung dữ.
Trương Tề ngửa mặt nhìn bầu trời giá lạnh nhợt nhạt: “Không sao, nhân thế đa
đoan, nhẫn nhịn cũng sẽ qua thôi.”
Anh ấy rốt cuộc siêu thoát khỏi thế tục rồi sao? An Ninh liếc nhìn người bên
cạnh.
“Sao vậy?”
“Em muốn về ký túc cất đồ.”
“Anh đi cùng em.”
An Ninh khoát tay: “Không cần đâu, trời lạnh như vậy.”
Từ Mạc Đình mỉm cười: “Em đang lo lắng cho anh ư?”
Người này đang lợi dụng cơ hội trêu cô, An Ninh cắn răng, trêu lại: “Em yêu anh
mà.” Nói xong chỉ con đường nhỏ bên cạnh: “Vậy em đi đường tắt, gặp anh ở bữa
tiệc, bye bye.”
Cô chạy cũng nhanh thật. Mạc Đình thở dài, nhưng tâm lại rất tốt, nhìn theo bóng
dáng yểu điệu cùng với mái tóc dài đong đưa khuất bóng nơi góc đường, anh dừng
lại một chút rồi tiếp tục từ từ đi về phía trước, lão tam đang đứng đợi, bị
tiết mục ân ái của đôi trai tài gái sắc kích động, lập tức nổi hứng biểu diễn
nói: “Tôi hình như cũng yêu rồi! Nếu không yêu tôi sẽ bị quy vào loại khác
thường, hôm qua có người đã gọi cho tôi, bảo tôi đi nghe chuyên gia tư vấn thai
kỳ diễn thuyết. Mẹ kiếp! Tôi là đàn ông mà, hơn nữa vẫn còn độc thân!”
Từ Mạc Đình cười nhạt: “Tối nay cấm rượu.”
“Tại sao?” Lão tam oán trách, “Cái này thật vô nhân đạo!” Hai tay đưa về phía
An Ninh đã khuất dạng từ lâu với vẻ đau khổ: “Chị dâu, chị nhất định phải đến
chủ trì công đạo đó!”
Trương Tề vỗ vỗ vai anh ta: “Lão đại là nghĩ cho cậu đấy, lát nữa uống say rồi,
lại chẳng biết tại sao chết trong tay đám bạn thân của chị dâu.”
Lão tam chớp mắt tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, may mà có lão đại tương cứu!”
Từ Mạc Đình liếc nhìn họ, chỉ là vì các bạn gái vốn không thích say xỉn rồi gây
rối, có điều họ muốn nghĩ như vậy cũng được.
Lúc này có người đi tới chào hỏi Từ Mạc Đình, lão tam liếc mắt đã nhận ra người
đến là hoa khôi khoa Ngoại ngữ, tinh thần đang ủ rũ lập tức chấn động, đáng
tiếc là trong mắt mỹ nhân chỉ có một người. “Từ sư huynh, em muốn hẹn anh đi ăn
cơm, không biết tối mai anh có rảnh không?”
Từ Mạc Đình cau mày, nói: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”
“...”
Trương tam sau đó nghĩ, thực ra lão đại thật là thô lỗ với đám nữ sinh, nói
chính xác là ngoài chị dâu ra, những nữ sinh khác đều bị chém không thương
tiếc, không cho người ta chút thể diện nào. Lão tam tiếc nuối không thôi, người
ta mặc dù không bằng chị dâu, nhưng cũng là mỹ nhân, mỹ nhân đó.
Hôm đó cùng đi ăn lẩu chỉ có Mao Mao. Thời gian này Triều Dương không hiểu bị
cái gì kích động, dự định thi tiến sĩ, mỗi ngày đều bận tới bận lui không thấy
bóng dáng đâu. Tường Vy một tiếng trước đã đi bệnh viện, nguyên nhân là trong
siêu thị, cô vốn muốn diễn màn “tình cờ” với anh chàng đó, nên khẽ giơ chân
ngáng anh ta, kết quả lại làm anh ta đập mạnh vào giá để đồ, máu chảy không
ngừng, lập tức gọi 120 luôn.
Hôm đó, trước khi Mao Mao mặt mày rạng rỡ gõ cửa phòng 217 ký túc xá nam, An
Ninh không an tâm liền nhắc nhở: “Mao Mao, lát nữa bà không được ăn nói lung
tung biết chưa? Cũng không được giở trò lưu manh.”
Mao nào đó uất ức: “Có trai ở đây mà không trêu thì khó chịu biết mấy.”
Mặc dù hơi tàn khốc nhưng vì thanh danh của Mao Mao, An Ninh vẫn nghiêm khắc
nói: “Khó chịu cũng phải chịu. Bà xem tôi đây, hứ, đối diện với Từ Mạc Đình
không phải là tôi kiềm chế như thường sao?”
Mao Mao hai mắt phát sáng: “Hóa ra Meo Meo, bà thực sự cũng muốn bổ nhào vào em
rể, nhưng cố gắng nhẫn nhịn phải không?!”
Bà muốn nghĩ như thế nào cũng được, “Cứ cho là như vậy đi.” Vừa nói xong cánh
cửa bị người ta nhẹ nhàng mở ra, tay người đó thong thả chống vào cạnh cửa,
trên miệng là nụ cười nhạt muôn thuở: “Sao đến rồi mà không vào?”
An Ninh lập tức đơ người cứng họng, anh sao lại đứng ở cửa? Chủ yếu nhất là:
anh đã nghe thấy rồi sao?!
Khi An Ninh vẫn còn đang mông lung thì đã bị dẫn vào, bên trong ngoài Trương
Tề, lão tam, còn có mấy nam sinh không quen mặt, và cả Từ Trình Vũ.
Mao Mao lập tức nhập bọn: “Anh có bạn gái chưa? Chưa có à, thật đáng tiếc, tôi
có ý muốn giới thiệu,” “Có AV nào hay hay giới thiệu cái coi?” “...”
An Ninh u oán nhìn anh.
Từ Mạc Đình cúi đầu cười: “Em đói chưa?”
An Ninh lắc đầu: “Mùa đông hình như hệ tiêu hóa cũng trở nên chậm chạp hơn.”
Nhìn lão tam và một nam sinh khác đang sắp đồ ăn vào nồi lẩu, cô muốn giúp, thì
bị từ chối khéo, nói là việc nặng để cánh đàn ông làm. Cô nheo mắt nhìn gã đàn
ông bên cạnh cũng đang nhàn hạ y như cô.
“Sao thế?” Từ Mạc Đình mỉm cười,
“Không, không có gì.” Người này rõ ràng là đi guốc trong bụng cô, dường như cái
gì anh cũng biết, lại còn luôn nói lái sang chuyện khác làm cô cứ ấp a ấp úng.
An Ninh nghĩ, Từ lão đại lẽ nào là S sao?
Vậy là xong đời!
Từ Trình Vũ bước tới nói: “Lão tam quên mua sa tế, em với An Ninh ra ngoài đi
mua một lát