
n người cô,
tóc cũng bị dính, nhơn nhớt, khó chịu vô cùng.
Mao Mao tóc ngắn, không bị bắn tới tóc, cởi áo ngoài ra là xong chuyện. Tường
Vy nhìn A Mao mặc độc một chiếc áo bông màu thịt đi đi lại lại trong phòng, lên
tiếng: “Nhìn bà sao lại giống một con ếch bị lột da thế cơ chứ!”
An Ninh sắp xếp lại quần áo: “Tôi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa vậy.”
Tường Vy hét gọi cô: “Meo Meo, bà đến chỗ em rể tắm là được mà.”
“Á?”
Triều Dương vừa bước vào bắt được ngay từ khóa đó: “Em rể ư? Tôi gặp anh ấy ở
cửa thư viện, anh ấy với một nữ sinh đi qua trước mặt tôi.”
Cả đám mặt mày nghiêm túc, Tường Vy kêu lên: “Thảm rồi, Meo Meo có tình địch
rồi, người thứ ba trong tiểu thuyết xuất hiện rồi.”
Mao Mao: “Không biết đối phương có đến đây gây chuyện không? Thật sự ngưỡng mộ
bà đó, kiếp này tôi chỉ mong một lần được người ta gọi là hồ ly tinh.”
Triều Dương: “Meo Meo mới là Từ phu nhân chính thức.”
An Ninh bất lực vẫy vẫy tay về phía sau: “Tôi ra ngoài đây.”
Lúc đi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Từ Mạc Đình mở cửa xe bước xuống, mặc dù
biết anh ở trường, nhưng vừa ra khỏi cửa đã gặp anh, khó trách có chút ngạc
nhiên.
“Hi.”
Đối phương tiến lại gần: “Anh vừa định gọi điện cho em. Em phải ra ngoài à?”
An Ninh không biết nên nói như thế nào, vì thế chỉ “ừ” một tiếng.
Từ Mạc Đình nhìn cô từ trên xuống dưới, rất bình thản tự nhiên nói: “Đi tìm chỗ
tắm rửa phải không?”
An Ninh “bị” mời đi tắm.
Thế là trong xe...
“Vậy thì, em chỉ mượn phòng tắm một lúc là được.”
“Chẳng lẽ em còn muốn làm việc gì khác à?”
Ý của An Ninh là: Mượn phòng tắm một chút, sau đó em tự về trường được rồi.
Không muốn làm phiền anh, bởi vì anh rất bận mà.
Ý của Từ lão đại là: Tắm xong, nếu em còn làm việc gì khác, anh sẵn sàng nghe
theo.
An Ninh quay mặt nhìn ra đường, Từ Mạc Đình nghiêng mắt liếc nhìn cô, trong
lòng mỉm cười, nói: “Hôm nay nước nóng trong trường đều bị cắt, ký túc xá nam
cũng vậy.”
“Thật không?” An Ninh cảm thấy trường bọn họ mỗi lần có đại hội gì đó, thì từ
trên lãnh đạo đã quảng cáo rùm beng rất nhanh, sao vấn đề nước nóng cỏn con lại
không thể cung ứng kịp thời?
“Em có cần chuyển đến chỗ anh ở không?” Từ lão đại luôn đưa ra ý kiến vào những
lúc rất thích hợp.
An Ninh sửng sốt, coi như anh đang đùa cô, tâm trạng đang mông lung lại thoải
mái trở lại: “Những chuyện như sống chung em sẽ không làm.” Cô rất truyền thống
phải không?
“Việc này...” Từ Mạc Đình suy nghĩ kỹ rồi nói: “Vậy chỉ bằng sống chung hợp
pháp đi?”
Từ lão đại, anh không thể thỉnh thoảng để em trấn tĩnh lâu một chút sao? An
Ninh nghĩ, người ta yêu nhau, bạn trai đều lời lẽ ngọt ngào dịu dàng săn sóc,
sao đến cô lại biến thành “lời lẽ lạnh lùng”? Ôm túi quần áo trong tay, cô nhẹ
giọng hỏi: “Từ Mạc Đình, thực ra anh từ sao Hỏa tới phải không?”
Mạc Đình cúi đầu thở dài.
An Ninh vừa vào nhà Từ lão đại liền bước tới phòng tắm, chủ nhà anh tuấn phía
sau không quên nhắc nhở: “Khăn bông mới ở trong tủ dưới bồn rửa mặt.”
“Biết rồi.” Nói cô không xấu hổ là giả, lần đầu dùng phòng tắm đơn của nam
sinh, hơn nữa nam sinh này lại là bạn trai của mình, cô luôn cảm thấy có gì đó
hơi ám muội.
An Ninh đóng cửa, nhìn mình trong gương, mặt hơi đỏ, có điều không hiện rõ, cô
vốc nước lạnh lên rửa mặt. Lúc mở nước nóng vào bồn, cô săm soi mấy đồ dùng
hàng ngày đặt trên bục sứ, mùi dầu gội sữa tắm của anh đều rất nhẹ, hương chanh
thoang thoảng, rất quen thuộc.
An Ninh cuối cùng cũng khoan khoái mặc quần áo chỉnh tề bước ra, liếc thấy Từ
Mạc Đình đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem ti vi, lần đầu tiên cô thấy
anh đeo kính, trước nay cô không hề biết anh bị cận.
Từ Mạc Đình nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, gỡ mắt kính xuống, đứng dậy nói:
“Lại đây, anh giúp em sấy tóc.”
Cô đang muốn nói: “Em tắm xong rồi, muốn đi về, anh không cần đưa em về đâu, em
tự bắt taxi được rồi”, kết quả câu nói của đối phương làm cô đứng sững như trời
trồng.
Ti vi đang bật kênh tin tức, tiếng ù ù bên tai lấn át giọng của biên tập viên,
An Ninh ngồi trên chiếc sofa đơn, còn Từ Mạc Đình dựa vào tay vịn, giúp cô sấy
khô mái tóc dài.
Qua mỗi phút, cảm giác ngại ngùng lại tăng thêm một phần, ngón tay của anh luồn
qua mái tóc cô, làm cô cảm thấy phải chủ động gợi chuyện: “Mạc Đình, anh tài
giỏi như vậy, nếu như đi thi bình chọn Top Mười thanh niên xuất sắc thành phố,
nhất định phần thắng sẽ thuộc về anh.”
Từ Mạc Đình đáp lấy lệ: “Tối nay em ở đây chứ?”
“Á?” Cô kích động quay đầu lại, đúng lúc đối diện với gương mặt anh tuấn của
đối phương, ánh đèn chiếu xuống, vẻ anh tuấn lại tăng thêm mấy phần.
“Bạn em gọi điện thoại cho anh, nói phòng bọn em ngay cả nước lạnh cũng bị cắt
rồi, bọn họ ra khách sạn ở một tối.” Coi như là anh đang giải thích.
Cho nên người nào ra ngoài không mang chìa khóa đang phải tự nghĩ cách? “Em có
thể hỏi một chút là sao bọn họ lại gọi điện cho anh không?” An Ninh kiểm tra di
động của mình, không có một cuộc gọi nào, cô thấy buồn bực, so sánh thân sơ giờ
cũng đã quá rõ rồi.
Từ Mạc Đình đáp: “Bọn họ bảo anh giữ em lại.”
“...”