
uộn dâng lên, thiêu đốt lý trí.
Trong lúc hơi thở dồn dập giao nhau, trong không gian hạn hẹp, hai cơ thể trẻ
tuổi giao hòa vào nhau...
Từ Mạc Đình căng thẳng toàn thân, vùi vào mái tóc cô, rên rỉ nhè nhẹ, một luồng
kích thích bộc phát, còn lòng bàn tay An Ninh sau đó dính phải một thứ sền sệt.
Mạc Đình ôm lấy cô nằm xuống, hơi thở hầm hập rối loạn từng chút điều hòa lại,
anh đưa tay rút khăn giấy trên tủ, cẩn thận lau “dịch thể” trên tay cô.
Đối với An Ninh, tất cả đều xảy ra quá nhanh, cũng quá kinh hồn động phách, hồi
lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy giống như đi một vòng từ thiên đường
xuống địa ngục, rồi quay lên nhân gian.
Cũng không biết có phải do cô lo sợ hay thực sự là cô mệt mỏi đến độ “tâm lực
tiều tụy”, An Ninh nhắm mắt, tất nhiên cô không phủ nhận là mình không dám mở
mắt.
Anh gọi tên cô, An Ninh chỉ coi như mình đã chết rồi, Mạc Đình khẽ mỉm cười,
ngón tay dịu dàng trượt trên bờ trán đẫm mồ hôi của cô.
“Mặt em hơi nóng.”
“Là anh cố ý phải không?”
Bờ môi anh lại hôn lên bờ môi cô: “Ngủ thôi.”
“...”
An Ninh vốn cho rằng đêm nay sẽ không ngủ được, nhưng chẳng lâu sau cô đã mơ mơ
hồ hồ buồn ngủ, mùi hương rõ nét của người bên cạnh bao vây lấy cô, tinh tế
thuần phác, dường như có thể làm trấn tĩnh tinh thần.
Hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng chiếu xuyên qua khe hở giữa rèm cửa sổ, nhất thời An
Ninh không biết mình đang ở đâu, khi ký ức dần trở lại cô mới giật mình ngồi
bật dậy, vô thức nhìn tứ phía, căn phòng chỉ có một mình cô, cô thở phào một
hơi dài.
Cô bước xuống giường mặc áo khoác, vẻ mặt vẫn còn hơi ngơ ngác. Bước đến bên
bàn ăn, bên trên bày sẵn bữa sáng, cốc sữa đang đè lên một mẩu giấy.
[Anh ra ngoài rồi. Chìa khóa dự phòng trên tủ ngoài cửa em cầm đi. Có chuyện gì
thì gọi điện cho anh.'>
An Ninh quay người vào toilet, bàn chải, cốc đánh răng mới đặt ngay ngắn trên
bồn rửa mặt. Mở van nước, lúc nước lạnh ướt tay, khuôn mặt cô bất giác nóng
lên.
Rửa mặt xong, ăn một miếng sandwich, số còn lại cũng không biết phải xử lý thế
nào, nghĩ tới nghĩ lui cô viết xuống dưới mẩu giấy, [Ăn không trôi nữa rồi.'>
An Ninh trở về trường cũng đã gần mười giờ, may thay môn thi buổi sáng cô không
phải thi, nếu không cô sẽ vì chuyện ấy mà làm hỏng bét cả. Vừa bước vào phòng
đã nghe thấy Mao Mao đang kêu: “Thầy giáo đó dựa vào cái gì mà thu tẩy của
tôi?!”
Triều Dương: “Bà mang đến bảy, tám cái, hơn nữa cái nào cũng chi chít chữ.”
“Không phải bà bảo đừng viết trên mỗi một cục đó sao?” Quay đầu lại thấy An
Ninh: “Ai da, Meo Meo, bà về rồi!”
An Ninh tránh voi chẳng xấu mặt nào, hỏi: “Mấy bà có nộp bài sớm không? Toán kỹ
thuật năm nay rất dễ phải không?”
Triều Dương, Mao Mao đồng thời nhăn nhó: “Quá khó ấy.”
Mao Mao: “Đúng rồi Meo Meo, hôm qua bà ...”
“Hôm qua tôi ở khách sạn.” vẻ mặt An Ninh bình thản như không.
Mao Mao “ồ” một tiếng, “Sáng nay em rể gọi điện tới hỏi tôi lịch thi của bà,
sau đó nói bà sẽ về trường muộn một chút.”
Đừng đùa kiểu đó chứ!
“Meo Meo...”
“Tôi phải xem sách, chiều nay thi rồi!”
Sau đó cả nửa ngày, An Ninh chỉ toàn tâm toàn ý đọc sách thánh hiền, hai tai
không nghe chuyện bên ngoài, mặc cho Mao Mao hết lăn lộn lại bấu víu, Triều Dương
bên này vỗ bên kia chọc, cô vẫn chỉ như bức tranh núi non mùa xuân hàm tiếu.
Sáng ngày thứ hai, thi xong môn Vật lý thống kê, chào tạm biệt đám Tường Vy, An
Ninh đến tòa nhà khoa Nghiên cứu nộp báo cáo tổng kết luận án. Kết quả là vừa
bước vào cửa phòng làm việc, ánh mắt đã giao nhau với một người đang ở bên
trong, cô đứng vững lại, ánh mắt cũng mở to hơn.
Giáo sư hướng dẫn của cô nhìn thấy, gọi: “Lý An Ninh.”
An Ninh trấn tĩnh lại tinh thần, bước tới, lướt qua bóng dáng quen thuộc đó:
“Giáo sư, em tới nộp báo cáo.”
“Ừ, để đó đi.” Giáo sư hướng dẫn không hề chú ý tới thứ An Ninh muốn đặt xuống,
ông chỉ chú ý thái độ chực muốn đi của cò, đột nhiên ông nói: “Các em có thể
làm xong môn này, có lẽ em phải cảm ơn Từ Mạc Đình đó.”
An Ninh nghĩ vị giáo sư này bình thường rất cẩn thận dè dặt, sao hôm nay lại
đột nhiên nhiệt tình đến vậy? Không thể không quay lại, cô nói một cách bình
tĩnh, nhưng lúc đó không hiểu sao cô lại đưa tay ra: “Cảm ơn sư huynh.”
Đối phương khẽ cười, đưa tay ra bắt: “Chuyện nên làm thôi.”
Lúc An Ninh thu tay về, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm khiến mặt cô hồng lên,
lập tức tranh thủ thời cơ cáo từ. “Vậy thưa thầy, không còn chuyện gì nữa em
xin phép về trước ạ.”
Lúc An Ninh vội bước ra như nhận được thánh chỉ, cô nhận được tin nhắn, “Ở bên
ngoài đợi anh một chút.”
An Ninh đáp: “Không muốn, em muốn về.”
Người ở trong phòng làm việc cau mày, ánh mắt lưu chuyển, cặp mắt như mang nặng
cảm xúc.
Khi An Ninh về ký túc, đúng lúc gặp phải Tường Vy bước đến cửa phòng bọn cô,
đối phương hỏi: “Sao thế? Đằng sau có người bám theo bà à, chạy gì mà vội thế?”
“À... Tôi nhớ ra là quần áo vẫn chưa giặt.”
Tường Vy im lặng: “Dẫu sao cũng không phải là Giorgio Armani, bà bị cước tay
rồi cũng tốn cả trăm tệ. Nói ra mới nhớ, lần trước tôi thấy chiếc đồng hồ em rể
đeo chính là nhãn hiệu