
này, chiếc GA tông trầm xinh đẹp, tôi nheo đến đau cả
mắt mới nhìn rõ. Còn nữa, bà không phát hiện ra em rể có rất nhiều quẩn áo hiệu
GA à, a, một người rất chung thủy.”
Thực ra, im lặng chính là lời lẽ không có giới hạn sao?
Tường Vy nói chuyện hứng thú tột độ lại nhìn thấy người nghe rõ ràng hồn phách
trên mây, khó trách lòng sinh oán hận - hận đầu óc khó cải tạo, liền ấn vai đối
phương: “Tôi nói thì tốt xấu gì bà cũng phải có chút phản ứng chứ?” Sao cô ấy
nói toàn chuyện về người con trai có liên hệ mật thiết đến cô vậy?
“Ừ.” Cô phản ứng rồi, “Vậy thì Tường Vy, tôi có thể đi giặt quần áo dù sẽ phải
tiêu cả trăm tệ chứ?”
“...”
Tối đó, An Ninh nhận được tin nhắn: “Em bận thì anh cũng không quấy rầy nữa. Đi
nghỉ sớm một chút đi.”
An Ninh thoải mái thở phào một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.
Từ Mạc Đình lúc này ngồi trên giường, thong thả ung dung lật xem cuốn Một trăm chiêu nuôi mèo.
Chiêu thứ 1: Không được vội vàng, hấp tấp.
Tuần thi sắp kết thúc, An Ninh kết thúc chương
trình này sớm nhất, trong khi mấy người Mao Mao vẫn phải vật lộn giữa ranh giới
sống chết, cô đã mở máy tính xem phim hài rồi.
Mao Mao, Tường Vy, Triều Dương chỉ cô nói: “Bà không phải là người!”
An Ninh: “...”
Vốn An Ninh đã có thể về nhà, nhưng Mao Mao kiên trì, thi xong mọi người phải
cùng mở đại tiệc. Sang năm đều phải chuẩn bị công tác thực tập, thời gian tụ
tập sẽ không còn nhiều như trước, tính ra sắp tới lúc mỗi người một ngả, thân
ai nấy lo.
Vì thế lúc này cô đang lúc nhàn hạ, lại phải chờ đợi mọi người cùng mở đại
tiệc, xem phim giết thời gian không phải là quá đáng sao?
Mao Mao tỏ ra kỳ quái: “Nếu tôi có thời gian, có bạn trai anh tuấn như thế nhất
định mỗi ngày sẽ làm mười hiệp liên miên, khiến anh ta không bước nổi xuống
giường, chỉ có thể rưng rưng lệ mà nhìn tôi, tôi sẽ dùng ánh mắt ảo ảnh như ma
nhìn anh ta. Đừng! Không được, anh hết sức rồi. Nhưng người ta vẫn còn muốn mà.
Vậy thì ngồi dậy thôi.”
An Ninh phun cả nước trong miệng vào màn hình.
Đám Mao Mao vừa đi chưa bao lâu, điện thoại của cô đã reo lên, là Trương Tề gọi
cô ra ngoài ăn cơm.
An Ninh nhìn thời gian, ba giờ, không trưa không chiều... vậy gọi là bữa gì
đây?
Đối phương cười: “Chị dâu, chị thi xong rồi phải không? Chúng tôi cũng xong
rồi, nhàm chán quá, định đến quán bar uống rượu, Trình Vũ cũng ở đây, đến đây
đi, tất nhiên lão đại cũng sẽ tới.”
An Ninh nghĩ chính xác là cô thấy hơi nhàm chán, hơn nữa Từ Mạc Đình cũng sẽ
tới, cô bất giác ngồi thẳng dậy, cô việc gì phải ngại, nói thế nào cũng là tại
anh, haizz, anh giở trò lưu manh trước, nếu ngại thì phải là anh ngại mới đúng.
Trương Tề nhận được câu trả lời đồng ý liền điện thoại cho Từ Mạc Đình: “Lão
đại, đi uống với bọn tôi - đừng cúp máy, chị dâu cũng đi.”
Từ Mạc Đình không ở trong trường, cho nên An Ninh ngồi xe Trương Tề, lúc đó
trên xe còn có ba cô gái khác, xe lão tam ở phía sau, toàn nam sinh.
Từ Mạc Đình đến nơi tương đối muộn, lúc mở cửa phòng, bên trong đã ầm ĩ, mọi
người nhìn thấy anh bước vào liền cùng hét lên, quy tắc cũ ai đến muộn phải
phạt rượu, anh nhìn An Ninh ngồi trên sofa bên trái, ánh mắt cô lấp lánh, rõ
ràng là cô chỉ đứng ngoài xem kịch, Mạc Đình mỉm cười uống liền.
Ba ly đã xuống bụng, Từ Mạc Đình bước đến bên An Ninh ngồi xuống, anh lấy cốc
nước quả của cô nhấp hai ngụm, làm nhạt đi mùi rượu trong miệng, anh vẫn luôn
không thích những thứ đắng chát.
Lúc này, một nữ sinh nghiêng tay đưa qua một cốc đồ uống mới rót: “Từ Mạc Đình,
cốc đó là của bạn Lý, cốc này chưa ai uống.”
Lão tam ngồi một bên khác đã bật cười: “Chị bí thư đoàn, cô ấy là bạn gái của
lão đại chúng tôi. Chúng tôi vẫn gọi chị dâu, chị không phải không nghe thấy
đấy chứ?”
Nữ sinh đó rõ ràng ngây ra, hơi ngượng ngùng: “Tôi nghĩ các anh gọi đùa chứ, ai
biết...” Vừa nói vừa liếc nhìn Từ Mạc Đình.
Từ lão đại chẳng bao giờ để ý đến những nữ sinh khác, quen biết lắm cũng chỉ
gật đầu, chủ yếu là anh “không muốn dây dưa”, các đồng chí nữ cuối cùng chỉ
đành cắn môi bước đi.
Hóa ra cảnh giới cao nhất khiến đối phương biết khó mà rút lui chính là không
quan tâm, An Ninh rất khâm phục, dưới bàn Từ Mạc Đình nắm lấy tay cô, đặt lên
đùi mình, đây là động tác thân mật theo quán tính của anh.
An Ninh nghĩ, anh động tay động chân không phải cũng rất tinh thông sao!
Bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ đã hình thành một
khuôn mẫu thói quen, tay của cô đặt trên đầu gối anh, anh ngồi bên cạnh cô
thoải mái thong dong? Dường như hết thảy đều biến đổi âm thầm và trở thành lẽ
hiển nhiên.
An Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, trong ký ức của cô là ở thư viện trường,
cũng đã là nửa năm trước, cô đã cho anh mượn thẻ thư viện của mình, anh lúc đó
quay lại bình thản nói câu cảm ơn, thực sự rất bình thản, khiến cô không khỏi
nghĩ thầm có phải những người đẹp trai đều lạnh lùng không thèm nhìn người như
vậy không? Rất khó tưởng tượng rằng hôm nay bản thân cô lại trở thành bạn gái
của nhân vật số má này. Không thể nói là cô kinh ngạc, nhưng cô vẫn cảm thấy
thế sự