
An Ninh lúc đó nếu không bị cảm xúc mãnh liệt nào đó làm choáng váng đầu óc,
khiến cho năng lực suy nghĩ hạ đến dưới mức trung bình, chí ít cô cũng có thể
nghĩ rằng mình có thể ra ngoài ở khách sạn, nếu không đã không có kết cục “cùng
chung chăn gối”.
Thật bất hạnh ở chỗ, đầu óc cô lúc đó trống rỗng.
Thế là đêm đó, lúc mười một giờ, Từ Mạc Đình tắm xong đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu
xám tro, thời đại này có vóc dáng chỉ cần khoác miếng vải lên cũng thành mốt,
huống hồ là một bộ đồ ngủ màu xám tro rất hợp mốt đó, An Ninh thừa nhận tư
tưởng cô hỗn loạn rồi, tiếp theo phải làm sao đây? Đối diện với bạn trai muốn
vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thủ đoạn có thủ
đoạn..., một đêm cùng chung chăn gối có thành sự thật? Trầm tư suy nghĩ, cuối
cùng cô chọn phương án trung dung: “Anh ngủ ở giường, em ngủ ở sofa.”
Đối phương liếc nhìn cô: “Chỗ anh chỉ có một cái chăn.”
“Ặc, vậy chăn để anh, anh ngủ ở sofa, em ngủ ở giường.” Tốt xấu gì cũng có một
cái chăn.
Mạc Đình cau mày: “Em cảm thấy anh sẽ ngủ ở sofa sao?” Em cảm thấy con người
cao quý như anh sẽ ngủ ở sofa sao?
Từ Mạc Đình cúi đầu mỉm cười, nói: “An Ninh, anh tin em có thể kiềm chế được.”
“...”
Từ lão đại không nói nhiều, anh lên giường, tất nhiên rất hào phóng để chừa ra
một nửa giường cho cô. An Ninh thấy đối phương thản nhiên như vậy, cô lẩm bẩm
thật là nhỏ mọn, chỉ là ngủ trên một chiếc giường thôi mà, cũng sẽ không sao đâu,
công tác tư tưởng đã được đả thông, liền nhanh nhẹn bò lên phía còn lại của
chiếc giường, Từ Mạc Đình đã đưa tay tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn tường màu cam
nơi đầu giường An Ninh quay lưng về phía anh, nắm chặt góc chăn, mũi vẫn còn
ngửi thấy mùi vị tươi mát quen thuộc, bất giác cô kéo chăn xuống một chút,
không hiểu anh có mở điều hòa không, cô thấy hơi nóng. An Ninh nhích dần ra mép
giường, chăm chú nhìn vào một điểm trong bóng tối phía trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không hề có cảm giác buồn ngủ, nhưng
thực sự không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải thi, tinh thần phấn khích như
thế này thực sự không có lợi. Cô trở mình liên tục, vẫn thấy tỉnh táo lạ
thường, lạ thường đến mức cô có thế nghe thấy tiếng tích tắc xa xa của đồng hồ
báo thức trên bàn anh, rất chậm, rất xa xăm.
“Em không ngủ được, anh không ngại giết thời gian với em đâu.” Giọng nói trầm
thấp truyền tới trong bóng tối, An Ninh bị anh làm cho giật mình, suýt nữa ngã
khỏi giường: “Em ngủ ngay đây.”
Từ Mạc Đình nói: “Em mà nhích ra thêm nữa, thì có thể ngủ dưới đất được rồi.”
An Ninh trở mình, mắt nhìn trần nhà, nhích vào một chút.
Anh than một câu: “Em cứ ngọ nguậy không yên, làm anh cũng không ngủ được.”
Giọng nói của đối phương hình như hơi bất mãn, lần đầu tiên nghe thấy Từ Mạc
Đình giận dỗi trẻ con như vậy, An Ninh nhếch môi muốn cười, nhưng người ngủ nhờ
phải biết khiêm nhường, đợi một lúc, bên cạnh yên tĩnh một cách kỳ quái, nhịn
không nổi cô quay đầu lại, ánh đèn mông lung chiếu xuống, đôi mắt đen nhìn
không thấy đáy lúc này đang lặng lẽ nhìn cô. Trong nháy mắt, đối phương đã
nghiêng người qua, phả hơi thở lên cổ cô, nhẹ nhàng nói: “An Ninh, anh không
ngủ được.”
Đôi môi anh rất nhẹ, rất nhẹ chạm vào vành tai cô, cực kỳ cẩn trọng đặt nụ hôn
lên đó.
An Ninh nhất thời không biết phải làm sao, anh
ghé sát vào cô, hơi thở nóng bỏng, anh dè dặt ôm lấy cô. An Ninh cảm thấy
choáng váng, xung quanh đầy ắp mùi vị của Từ Mạc Đình, thoang thoảng mà mạnh
mẽ.
Tay trái anh từ từ vuốt xuôi xuống theo sống lưng cô, anh nghiêng mặt qua để bờ
môi anh dính lấy bờ môi cô. Anh hôn rất lâu, đầu lưỡi cứ chậm chạp nút lấy đầu
lưỡi cô, lúc thu lại còn cắn nhẹ vào môi dưới của cô, An Ninh cảm thấy hơi đau,
cô mở to mắt, nhưng bên trong cơ hồ che phủ một màn sương.
Anh nói: “An Ninh, em có muốn anh không?” Bàn tay anh ướt đẫm, nắm lấy tay cô,
đặt bàn tay cô áp lên ngực mình.
Khuôn mặt An Ninh đỏ gay, cảm thấy tim mình như trống đánh liên hồi, “Mạc
Đình...” Cái tên này lúc này đây giống như Ô Vũ Ngọc*, khiến cô cơ hồ như tê
liệt. [* Ô Vũ Ngọc (Lophophora
williamsii Coult): tên một loài xương rồng có dược tính, dùng làm thuốc gây
tê.'>
Không biết anh đã tắt đèn tường từ lúc nào, bóng tối như một thứ bùa chú có thể
phá giải mọi điều cấm kỵ, trong phòng một thứ tình cảm dồn nén không thể gọi
tên tích tụ mỗi lúc một dày đặc.
Bị bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh dẫn dắt, An Ninh căng thẳng đến không thể
bình tĩnh lại, cô có một chút dự cảm, nhưng lại rất mơ hồ. Cô muốn ngăn anh
lại, nhưng mỗi lần đều bị lời thì thầm của anh thôi miên: “An Ninh, đừng cự tuyệt
anh.”
“Em không thể...”
“Em có thể.”
Giữa sự dung túng và tự nguyện, An Ninh không thể vạch rõ giới tuyến nữa.
Giống như bị nhiệt độ rất cao thiêu đốt, cơ thể hơi bật lên: “Đừng...”
“Một chút... Chỉ một chút thôi.” Không thể ngăn anh nói, An Ninh không dám
tưởng tượng nữa...
Dần dần, hơi thở kết hợp với dục vọng, kiên trì đưa đẩy tình - sắc bào mòn cô,
mồ hôi lấm tấm rịn ra đầy trán, rơi xuống ga trải giường, những cơn sóng nhiệt
cuồn c