XtGem Forum catalog
Bức Vẽ Của Gió!

Bức Vẽ Của Gió!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322935

Bình chọn: 8.5.00/10/293 lượt.

lên mệt mỏi.Lại có tiếng bước chân vội vã ,kèm theo hơi thở hổn hễn của ai đó:

-Vân Linh! Cậu biết gì chưa?

Là Nhã Nhi! Thật sự chuyện gì khiến mọi người lạ thường như vậy chứ, kể

cả Nhã Nhi?Một chút tò mò lướt qua nhưng mau chóng bị gạt phăng:

-Có gì à ?Tớ không muốn quan tâm! Toàn phiền phức!

Vân Linh là thế bất cần và lơ đễnh.Cô không muốn quan tâm quá nhiều

những việc không đáng quan tâm.Bản chất ấy tạo nên một Vân Linh có phần

lãnh đạm.

Chưa kịp thu lại hơi thở vội vã, cô bạn tỏ ý bất mãn:

-Vân Linh à! Chuyện này rất quan trọng đấy! Tất cả các Học Viên Richard đều biết…trừ cậu. Đó là anh Hàn….Ph….

-Reng………reng………

Tiếng chuông vào học vang lên ác đi giọng nói đứt quãng của Nhã Nhi.

-Vào học rồi cậu mau trở về lớp đi!Không thầy giám thị cho quét dọn toàn trường đó.

Rất muốn nói nhưng hình ảnh thầy giám thị hói đầu hiện ra làm Nhã Nhi rùng mình…Ôi thật đáng sợ.

Thế là cô bạn nhỏ lật đật chạy về lớp và không quên để lại lời đe dọa:

-Đừng hối hận nhé…..Cô bạn bất cần!

Vân Linh cười xòa, Nhã Nhi thật trẻ con!Nhưng đó cũng là thứ mà cô quý nhất ở người bạn này.

Vân Linh và Nhã Nhi quen nhau khi cả hai cùng là những ma mới của học viện Richard.

Ngày đầu đến trường với cô học viên khiếm thị thật quá khó khăn.

Mọi thứ đều lạ lẫm.Môi trường quý tộc của học viện không chấp nhận Vân Linh-cô gái mù lòa vô cảm.

Nhưng thứ ánh sáng duy nhất làm tan chảy khối vô cảm ấy chính là Nhã

Nhi.Cô bạn nhỏ tốt bụng luôn giúp đỡ Vân Linh, người dang tay bảo vệ cô

khỏi sự khinh miệt của bạn bè.

Đối với Nhã Nhi, Vân Linh là một thiên thần thuần khiết và trong sáng…

Ít ai thấy được sự mạnh mẽ của con người này.Với một đôi mắt dù khiếm

khuyết nhưng trái tim lại vô cùng hoàn hảo.Nơi mọi sự thánh thiện, chân

thành được cất giấu sau khuôn mặt thờ ơ, bất cần.

Thế nên hai người trở thành bạn của nhau, họ thấu hiểu nhau dù chính Vân Linh cũng không biết Nhã Nhi trông như thế nào.

Điều duy nhất cô xác định được đó là tình bạn chân thành giữa họ.

Nụ cười khẽ thoáng qua trên gương mặt cô gái nhỏ.Ít ra trong cuộc sống tẻ nhạt này màu đen chưa phải là sắc màu chủ đạo!

Vân Linh đưa tay lên khoảng không trước mặt, để những cơn gió luồn vào kẽ tay.

Là thứ ánh sáng đó, cô đã chạm được rồi! Cảm giác như thu hết mọi nguồn sáng trên đời vào những ngón tay bé xíu.

Nụ cười nhanh chóng vụt tắt.Đôi bàn tay đặt về vị trí ban đầu.

Vân Linh thở dài.Tất cả chỉ là sự tưởng tượng của cô thôi, có lẽ thứ ánh sáng ấy mãi mãi không dành cho cô, không thuộc về cô.Và dĩ nhiên không

thể chạm vào!

Những đợt nắng bất chợt tràn về, rãi đầy căn phòng nơi chỉ có cô gái

nhỏ…Hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra, xua tan những suy nghĩ có phần hỗn độn.

Ngoài khung cửa sổ, vài chiếc lá vàng đang chật vật bám víu vào cành

cây.Mây vội vã bay đi để lại một bầu trời đầy nắng…Đóa Tường Vy e dè

khép chặt những chiếc cánh mỏng manh.

Tất cả báo hiệu một trận Gió dữ dội sắp kéo đến…

Nắng tắt.Những chiếc bóng liêu xiêu in trên nền đất mờ dần. Richard đã trở về sự yên lặng vốn có của nó.



Vân Linh nghiêng đầu.Không gian yên tĩnh vang lên hơi thở đều đều đầy mệt mỏi...

Tiếng giảng bài như hát ru của giáo sư Ngô cứ nhỏ dần, nhỏ dần…..rồi tắt hẳn.

Đến khi một tiếng động lớn chen ngang, hất văng sự yên tĩnh đến nhàm chán ấy,kẻ đang ngủ gục mới choàng tỉnh:

-Thưa thầy! Có chuyện gì sao ?

Cô gái nhỏ thắc mắc.Lớp học đặc biệt chỉ có hai thành viên: cô và vị giáo sư lớn tuổi.

Nhưng ngày thường, mỗi lúc cô ngủ thầy đều im lặng cho qua.Phần vì hiểu

khả năng gây mê của mình, phần vì biết cô trò nhỏ rất thông minh không

cần thầy giảng nhiều mà vẫn học rất tốt.

Vậy cớ gì thầy lại phá giấc ngủ quý giá của cô chứ ?

Một khoảng yên lặng đến trầm mặc.Giọng nói già nua vang lên kèm theo tiếng răng va chạm mạnh :

-Không….không… phải…thầy làm.

Thầy đang sợ ư ? Điều gì chứ? Vân Linh nhíu mày khó hiểu..

-Là ..là cậu ta.

Nụ cười đóng băng vị giáo sư quá tuổi…Đôi chân giẫm lên cánh cửa vừa bị đá văng:

-Một lời chào dành cho thầy! Giáo sư Ngô Mẫn!

- Sao cậu…cậu..lại vào đây?

Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn dài trên khuôn má đầy nếp nhăn, vị giáo sư nín thở sau khi lời nói được phát ra.

- Học thôi! Thầy không dạy?

-

Ôi vỡ tim mất! Con người này rốt cuộc muốn gì chứ.Học sao?

Hai năm du học với bản thành tích dày cộm.Hoàn tất trước thời hạn tất cả các giáo trình bậc cao tại Hoa Kì.Đứng vào top 5 Tài Năng Trẻ của toàn

Thế Giới.Cậu ta còn gì cần học sao ?

Bỏ qua thái độ run sợ của người thầy già, chàng trai ngang nhiên bước vào lớp.

Đôi chân dài vắt chéo trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.Hai tay choàng sau

gáy, để chiếc đầu cư nhiên ngã vào. Tư thế của người đang chờ xem một

tiết mục thú vị.

Giọng nói lãnh đạm tiếp tục vang lên không thanh sắc:

- Bắt đầu đi chứ!

Vài phút bất động qua đi.Giáo sư Ngô quay trở lại công việc của mình. Hành động hệt như một chiếc máy đã được lập trình sẵn.

Vân Linh im lặng để lắng nghe cuộc hội thoại thật ngắn ngủi.Dù không

thấy được vẻ mặt của hai người nhưng cô có cảm giác giáo sư Ngô hoàn

toàn bất lực trước sự thao tún