Insane
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323030

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

rất

căng thẳng.

“Em nhát gan hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.”

“…”

“Sợ cao, sợ nhanh, đúng rồi, còn sợ kẻ trộm nữa.”

“Chuyện thường tình mà.”

“Vậy em đoán xem anh sợ cái gì?”

“Anh máu lạnh như vậy, chắc chẳng sợ cái gì.”

“Em thấy anh như vậy à?”

“Lẽ nào anh rất hòa nhã dịu dàng, rất lương thiện?”

“…”

—————-

Lộ Nghiên nhìn đồng hồ, cô uống một ngụm trà sữa, cuối cùng nhanh chóng

đứng dậy đi về phía cửa cầu thang. Lúc Lộ Nghiên về tới văn phòng, vài

người vẫn còn chìm đắm trong trò chơi trên mạng. Vu Vân Trạch trêu chọc

để Lộ Nghiên cùng tham gia chơi một ván, nhưng Lộ Nghiên nói mình rất

chậm chạp trong các trò chơi, trò duy nhất biết chơi chính là chơi

Domino, điều này khiến mọi người cười lên vui vẻ. Lộ Nghiên rất vui vì

đồng nghiệp xung quanh đều hiền lành, tốt bụng. Có lẽ họ thấy cô lặng lẽ nên thường xuyên vui đùa với cô, sau vài lần họ phát hiện không phải cô không thích nói, chỉ là không thích chủ động nói chuyện, vì thế họ

thường tranh thủ thời gian trêu chọc cô đôi ba câu, nhất là Vu Vân

Trạch. Anh vẫn còn trẻ nhưng đã là chủ quản, tính tình dí dỏm hài hước,

là một người thoải mái vô cùng, hơn nữa quần áo thời thượng nên nhìn anh còn trẻ hơn so với tuổi thực.

“Có thể thỉnh giáo đồng chí Lộ một vấn đề được không?” Không biết Vu Vân Trạch đã lẻn tới bên cạnh Lộ Nghiên từ khi nào.

“Nếu khó thì em không trả lời được đâu.” Lộ Nghiên gập tài liệu lại, nói chuyện với Vu Vân Trạch.

“Vấn đề này chắc chắn em rất thành thạo. Em nói xem nên tặng quà gì cho một cô gái để lưu lại ấn tượng tốt.”

“Tùy người mà chọn.” Lộ Nghiên suy nghĩ, cuối cùng nói một câu như không nói.

“Được, nói cũng vô ích, hay là em cùng anh đi mua nha.”

Lộ Nghiên nhìn ánh mắt chân thành của tên Vu kia, rồi nhìn đồng hồ, thấy

còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, cô lại nhớ trên phố có không ít những cửa hàng tặng phẩm. Đúng là thiên thời – địa lợi – nhân hòa, vì thế cô

quyết định làm người tốt.

Hai người đi thang máy, bàn luận về vấn đề lợi và hại của việc tặng búp bê. Vu Vân Trạch nói rằng tuy tuổi còn

trẻ nhưng quà tặng nhất định phải vừa chững chạc cẩn thận, lại vừa phải

lịch sự, Lộ Nghiên bật cười vì yêu cầu anh đưa ra.

Trước cửa tòa

nhà, một đám mấy người đang bước vào, tiếng nói chuyện không to lắm,

trong đó xen lẫn những tiếng cười. Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía

đó, đứng giữa đám đông rõ ràng là Trần Mặc Đông, bên cạnh anh còn có cấp trên trực tiếp của cô và Tiểu Mông – người đã lâu cô không gặp. Trần

Mặc Đông mỉm cười nghe người bên cạnh nói gì đó, thỉnh thoảng gật đầu.

Không ngờ mình lại gặp Trần Mặc Đông ở đây, ngoài sự ngạc nhiên, Lộ Nghiên

còn có chút hoài nghi. Lúc hai người bắt gặp mắt nhau, Lộ Nghiên rõ ràng thấy ý cười xấu xa trong ánh mắt Trần Mặc Đông, vì đang ở nơi công cộng nên cô đành nhẫn nhịn. Vu Vân Trạch dường như cũng quan hệ tốt với tầng lớp thượng lưu, lúc anh sắp đến gần Trần Mặc Đông còn có vài người chào hỏi anh, rồi anh lịch sự giới thiệu Lộ Nghiên với mọi người, Lộ Nghiên

chỉ mỉm cười phối hợp, có thể coi là phối hợp rất ăn ý.

“Tỉnh lại nào.” Hai người đi xa rồi, Vu Vân Trạch lắc lắc tay trước mặt Lộ

Nghiên. Thực ra Lộ Nghiên đang lo lắng vì sao cái cà vạt kia lại xuất

hiện trên cổ Trần Mặc Đông, rõ ràng khi đi công tác anh không mang theo.

“Bị sếp Trần cướp mất hồn rồi à? Em nói xem em chê anh Vu đẹp trai này điểm nào? Đúng là đau lòng.”

“Người anh nói là một người trong đám vừa nãy à?”

“Dù sao anh ta cũng chỉ đẹp trai hơn anh một chút thôi. Mà anh nói này, sao em có thể hồ đồ đến thế, em đến đây làm việc mà không biết cả đại boss

của mình sao?”

“À, trò chơi giết người của anh, cũng có đại boss nhỉ.”

Chưa đến mười phút, hai người đã tới một cửa hàng hoa, chọn một chậu cây

dương xỉ nhỏ, nhìn rất dễ thương, lá nhỏ tí. Hai người rất mãn nguyện,

cơ bản đã phù hợp với yêu cầu hà khắc của người nào đó.

Lộ Nghiên vận động cổ một chút, công việc một ngày cuối cùng đã kết thúc. Sự bất

ngờ trưa nay khiến hiệu suất làm việc của cô giảm thấp, hạng mục công

việc được Tiểu Lộ nhắc nhở cô mới nhớ ra, nếu không chúng cũng bị cô cho trôi lên chín tầng mây.

Lộ Nghiên gọi điện thoại cho mẹ nói là

hôm nay không về nhà. Cô đi chợ mua đồ ăn để nhét đầy cái tủ lạnh ở nhà. Lúc về đến nhà, cô đang muốn lấy thìa khóa mở cửa thì cửa đã mở rồi.

Trần Mặc Đông đứng bên trong cánh cửa nhìn ngắm Lộ Nghiên đang ra sức

xách hai túi đồ nặng, sau đó mới ung dung đón lấy.

Lộ Nghiên chỉ

làm hai món chay đơn giản, rất hợp ăn với cháo. Bình thường Trần Mặc

Đông không kén ăn, chỉ cần đảm bảo sức khỏe, ít dầu mỡ, điều này rất hợp với nguyên tắc nấu ăn của Lộ Nghiên, cũng là một trong số ít điểm chung của hai người.

“Mấy ngày nay em không ở đây à?”

“Vâng, vì em sợ rất nhiều thứ.”

“Chỉ vì sợ thôi à?”

“Cái cà vạt của anh chẳng phải không mang đi theo sao?”

“Anh về nhà rồi mới qua đó, em để ý thật tỉ mỉ đấy.”

“Chỉ là em thấy màu của cái cà vạt này rất hợp với một chiếc túi của em.”

Vài ngày không gặp nên buổi tối cả hai người quấn lấy nhau. Sau cơn mãnh

liệt, Trần Mặc Đông