
anh đều ở công ty, ngoại trừ những ngày anh đi công
tác, một tháng nhìn thấy anh hai lần trở lên ở “Grand Capital” là chuyện hiếm có.
Lộ Nghiên không để tâm đến những chuyện tiêu điểm như
thế này, những chuyện ngồi lê đôi mách của người khác cô cũng không quản được. Quay lại với công việc, Lộ Nghiên bị Tô Hiểu Lộ kéo tới phòng
nghỉ hỏi thăm. Hai người đều là những cô gái Bắc Kinh có khuôn mặt sáng
sủa nên cả hai đều được liệt vào danh sách những cô gái ngọt ngào. Không thể không nói tình bạn giữa con gái rất kỳ lạ, ví dụ như Lộ Nghiên và
Tô Hiểu Lộ, hay như cô và Trần Nhiễm Mộng. Những câu hỏi của Tô Hiểu Lộ
đều bị Lộ Nghiên dùng ánh mắt tà ác gạt bỏ. Hiểu Lộ biết rằng hỏi cũng
không được gì nên tán gẫu cùng cô những chuyện khác, nhưng mấy lần đều
lơ đãng nhắc chuyện về Trần Mặc Đông.
Sau khi hết giờ làm, Lộ
Nghiên tiết kiệm thời gian nên gọi xe về nhà. Về đến nhà cô phát hiện
Trần Mặc Đông đang nằm xiêu vẹo ngủ say trên giường, hoàn toàn không có
chút hình tượng tao nhã nào của ngày thường. Cô rút chiếc gối Trần Mặc
Đông đang ôm ra, sau đó kéo lại chăn cho anh, rồi mới đứng dậy vào bếp.
Lộ Nghiên bày thức ăn trên bàn xong xuôi, cô đi vào phòng ngủ đánh thức Trần Mặc Đông dậy ăn cơm.
Ngồi bên giường, thấy dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của Trần Mặc Đông, ngay cả
hơi thở cũng yếu ớt, Lộ Nghiên vuốt ve lông mi, lông mày, đôi tai của
Trần Mặc Đông. Nếu khuôn mặt này nhỏ hơn một chút, làn da non mịn một
chút, vẻ mặt ngây thơ hơn một chút… Suy nghĩ linh tinh một lúc, Lộ
Nghiên muốn mỉm cười. Cô muốn có một đứa trẻ, tuy cô không biết nuôi một đứa trẻ rốt cuộc phải chịu bao vất vả.
Lộ Nghiên bóp mũi Trần Mặc Đông, giống như cách anh đã dùng để đánh thức cô trước đây rất lâu.
“Nhìn đủ rồi mới đánh thức anh, đúng là điển hình của qua cầu rút ván.” Trần
Mặc Đông kéo tay cô từ trên mặt mình xuống, rồi cố gắng để cả người cô
nằm trên cơ thể anh.
“Anh giả vờ ngủ, tiểu nhân.”
Nhưng
những lời trách cứ của Lộ Nghiên không hề có ý ngăn cản những hành động
tiếp theo của Trần Mặc Đông. Rất lâu sau đó hai người mới hâm lại thức
ăn để hoàn thành bữa tối.
“Người trong công ty nghi ngờ em và anh có gian tình.” Đang ăn cơm, Lộ Nghiên ngẩng đầu nói.
“Xin em chú ý cách dùng từ.”
“Đến mức nghiêm túc như vậy sao?” Lộ Nghiên liếc nhìn anh.
“…”
“Đúng rồi, lúc em vừa vào công ty, anh biết không?”
“Phản ứng của em đúng là nhanh nhạy, bây giờ mới nhớ hỏi chuyện này.”
“Anh đừng nói là em đi cửa sau của anh nhá.” Trước đó Lộ Nghiên đã muốn hỏi nhưng mỗi lần nhớ ra rồi lại quên mất.
“Không đâu, anh chỉ phê duyệt thôi, quyết định là do bộ phận em và bộ phận nhân sự mà.”
“Đúng vậy, em nghĩ Trần tổng cũng không phải là người không có nguyên tắc.”
Lộ Nghiên nói với giọng điệu kỳ quái, không nghe ra là cô đang khen ngợi hay châm chọc.
Ngày cuối tuần, hai người cùng nhau tỉnh dấy, nhưng Trần Mặc Đông tự nhiên
tỉnh, còn Lộ Nghiên bị cánh tay của Trần Mặc Đông đè nên tỉnh.
“Hôm nay đến chỗ mẹ ăn cơm đi.” Trần Mặc Đông nói với Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên quay đầu nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ, lại quay người ngủ tiếp.
“Cả nhà Nhiễm Mộng cũng tới.”
“Trần Mặc Đông, em vẫn hơi đau dạ dày.” Lộ Nghiên lập tức quay người đối mặt với Trần Mặc Đông.
“Cố chịu đi.”
Lộ Nghiên cắn răng, trừng mắt nhìn Trần Mặc Đông.
Lúc hai người tới Trần gia, gia đình Trần Nhiễm Mộng đã tới rồi. Con gái
nhỏ của Trần Nhiễm Mộng – Hàn Lạc Ảnh đang bò ngang dọc trên sô pha, ánh mắt Trần Chí Bang không rời khỏi cô cháu ngoại, sợ cô bé sẽ ngã, nhưng
bà mẹ của cô bé lại ngồi một bên xem TV, trên TV đang chiếu bộ phim hoạt hình mà Lộ Nghiên cũng thích.
“Sao mới hai tuần không gặp đã gầy đi rồi?” Tôn Uyển Bình – Mẹ Trần Mặc Đông từ bếp bước ra, nhìn thấy Lộ
Nghiên là bắt đầu nói những câu quen thuộc. Lộ Nghiên mỉm cười, nhìn mẹ
chồng và em dâu cũng rất gầy.
“Con bé Nhiễm Mộng này, chị dâu tới mà không biết chào hỏi. Nghiên Nghiên đừng để ý nó, qua bên kia đi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.” Mẹ chồng của Lộ Nghiên không hề phản đối
chuyện kết hôn, thậm chí càng ngày càng yêu thương cô, nhưng đáng tiếc
Lộ Nghiên chỉ qua được cửa ải mẹ chồng mà không vượt qua được cửa ải của em chồng. Thù hận của hai người đã chấm dứt từ khi còn nhỏ, sau đó cũng không hề liên lạc, mối quan hệ này đương nhiên bị đóng băng. Nhưng
ngoại trừ hai đương sự, có lẽ không ai biết gì về mối quan hệ này.
Lộ Nghiên định vào bếp giúp mẹ chồng và cô Lí, nhưng cuối cùng bị “đuổi”
ra nên đành buồn chán ngồi trong phòng khách nói chuyện với bố chồng,
xem Hàn Minh Khải và cậu em chơi cờ, rồi lại xem TV một lúc, cuối cùng
sự chú ý của cô chuyển sang cô bé Hàn Lạc Ảnh, cô đến đùa cùng cô bé, cô bé bò lên đùi Lộ Nghiên, cái miệng đầy nước bọt của cô bé chà lên chà
xuống khuôn mặt Lộ Nghiên, khiến cô thấy rất vui vẻ.
“Cô bé này thật hiếu động, sau này chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh.” Bố chồng Lộ Nghiên ngồi bên cạnh nói.
“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô bé đi chơi.” Lộ Nghiên nói xong bèn nhìn
Trần Nhiễm Mộng ngồi bên, Trần Nhiễm Mộng chỉ liếc nhìn cô rồi lại tiếp
tục xem TV. Lộ