
có thời gian thì tới nhà chơi.”
Xưng hô đột ngột của Trần Nhiễm Mộng khiến Lộ Nghiên nhất thời không biết phản ứng thế nào, mãi một lúc mới cất tiếng đồng ý.
Buổi tối Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông nằm trên giường, Lộ Nghiên nghĩ lại chuyện ngày hôm nay thực sự có chút chấn động tâm lý.
“Anh nói xem, số em không dễ dàng mới gặp được một bà mẹ chồng tốt thì lại đụng phải một cô em dâu oan gia.”
“Hai người không hòa hợp sao?”
“Em nói thẳng với anh, chắc chắn tiểu thư Trần Nhiễm Mộng ấy không hề thành thật chút nào.”
Trần Mặc Đông cười: “Hai người bọn em đúng là hiểu nhau. Theo những gì anh hiểu về Nhiễm Mộng, em ấy chắc chắn có mưu đồ.”
“Sao anh lại không khoan dung như thế? Sao có thể nói về em gái mình như vậy?”
“Em nghĩ khác sao?”
“Em vẫn chưa mất trí.”
“Vậy thôi không nói nữa.”
“Ở đâu ra cái kiểu nói một nửa rồi lại không nói nữa?”
Trần Mặc Đông cởi áo Lộ Nghiên nhưng cô không chịu, cô muốn lấy nó làm điều kiện.
“Đây là nghĩa vụ vợ chồng đấy.”
“Nhưng em không muốn.”
Trần Mặc Đông gõ lên trán cô một cái, rồi giơ cánh tay cho cô xem.
“Anh có dấu răng của một cô gái khác, vậy mà vẫn còn cố tình cho vợ mình
xem. Anh thật đáng ghét!” Lộ Nghiên sớm đã để ý tới vết sẹo nhạt này,
quả thực cô không nhìn ra đó là dấu răng, nhìn kỹ chỉ thấy hơi giống. Cô vẫn luôn muốn hỏi rõ anh, nhưng cuối cùng lại quyết định không mở
miệng. Vừa nãy nói như vậy, cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút.
Trần Mặc Đông hình như không có ý định trả lời, anh hạ cánh tay xuống, nhắm mắt ôm lấy Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên cảm thấy đầu óc mình hôm nay rất linh hoạt vì những ký ức trước đây rất lâu bất ngờ hiện lên rõ ràng.
“Là em cắn à?”
“Em nói xem?”
Lộ Nghiên nhớ lại hồi học lớp bốn, cô từng bị một cậu con trai chặn đường. Người con trai đó hình như nói gì liên quan đến chuyện không được bắt
nạt Trần Nhiễm Mộng nữa. Không biết lúc ấy Lộ Nghiên lấy đâu ra dũng
cảm, cô chạy tới đá người con trai kia một cái, thấy anh ta định đánh
lại, cô túm lấy cánh tay anh ta cắn mạnh. Người con trai kia hình như
rất tức giận, định giơ tay lên đánh cô, nhưng anh ta giơ tay lên mà mãi
không thấy hạ xuống. Cuối cùng anh ta chỉ chăm chú véo mặt cô khiến cô
đau đến mức chảy nước mắt.
Trên đường về, đúng lúc Lộ Nghiên gặp
Lỗ Mạn đang đi tìm cô. Lỗ Mạn hỏi mặt cô làm sao, Lộ Nghiên chỉ trả lời
lúc đi học tự mình véo má nhiều quá. Kết quả Lỗ Mạn thử véo hai cái,
cũng từ đó cô ấy phát hiện véo má Lộ Nghiên rất thích.
“Lớn như vậy mà còn đi bắt nạt trẻ con, anh không biết xấu hổ à?”
“Cả ngày bị Trần Nhiễm Mộng làm phiền nên anh bất đắc dĩ thôi.”
Đúng vào thời điểm kích tình, Lộ Nghiên lại phản ứng rất hờ hững.
“Tập trung chút đi.”
“Em đang nghĩ hồi em học lớp bốn thì anh đã học trung học rồi. Anh đúng là già.”
Trần Mặc Đông tiến mạnh vào, Lộ Nghiên cũng không có sức lực nghĩ tới chuyện khác nữa.
Buổi sáng tỉnh dậy, Lộ Nghiên nhìn đồng hồ phát hiện mình sắp muộn giờ làm,
cô gạt tay Trần Mặc Đông ra khỏi người, dậy mặc quần áo, rửa mặt, không
quên thầm nguyền rủa tội ác của Trần Mặc Đông.
Bước ra khỏi nhà
vệ sinh, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đang nằm nghiêng trên giường nhìn
về hướng cô, nhưng cô cảm thấy rõ ràng trong mắt anh không phải hình ảnh của cô mà là chuyện khác.
“Không ăn sáng à?” Giọng Trần Mặc Đông hơi khàn, có chút gợi cảm, nhưng tâm trí Lộ Nghiên lúc này đã sớm nhảy
nhót tới tận công ty. Không phải cô vì món tiền thưởng chuyên cần, nhưng tính cô cố chấp nên chưa bao giờ để mình đi làm muộn.
Mặc dù
thỉnh thoảng hai người cũng cùng đi một đường, nhưng Lộ Nghiên chưa bao
giờ nghĩ đến chuyện đi nhờ xe của Trần Mặc Đông. Mà Trần Mặc Đông cũng
không hề đề nghị chở Lộ Nghiên đi làm, đây cũng được coi là hẹn ước ngầm giữa hai người. Thời gian hai người đi làm không giống nhau, đa số Trần Mặc Đông đều thức dậy sau Lộ Nghiên. Từ nhỏ Lộ Nghiên đã có thói quen
ăn sáng, vì thế hiện giờ cô thường dành hơn hai mươi phút ăn sáng rồi
mới đi làm. Vì thế bữa sáng của Trần Mặc Đông đương nhiên cũng được cô
chuẩn bị. Tuy nhiên, điều đáng ghét là mỗi lần Lộ Nghiên hết giờ làm về
nhà đều nhìn thấy bát đũa Trần Mặc Đông ăn buổi sáng đang nằm trong bồn
rửa bát. Mỗi lần như vậy cô đều nhẫn nhịn rửa sạch bát đũa và ngày hôm
sau vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Trần Mặc Đông. Đã vô số lần Lộ Nghiên thầm mắng khinh bỉ mình, nhưng kết quả lần nào cũng như nhau.
“Không kịp nữa rồi.” Lộ Nghiên nhìn mình trong gương, cảm thấy mọi thứ đều ổn, cô quay người bước về phía cửa phòng.
“Chúng ta có con đi.”
Lộ Nghiên dừng chân, quay đầu nhìn vẻ mặt Trần Mặc Đông, anh không giống
như đang nói đùa, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười. Lộ Nghiên nhìn anh, không biết mình nên phản ứng ra sao, cô luôn muốn điều đó, chỉ là
không hề nói ra, cô vẫn cho rằng hiện tại Trần Mặc Đông chưa muốn có
con.
“Em không đồng ý sao? Anh còn nghĩ là em rất thích trẻ con chứ.”
Lộ Nghiên xác định không phải anh đang đùa, cô có chút xúc động chạy nhanh tới bên giường, sau đó nhảy lên người Trần Mặc Đông, may mà Trần Mặc
Đông phản ứng nhanh, đỡ lấy cô. Lộ Nghiên cúi đầ