
g một lúc rồi mới nói, “Kỳ lạ
thật. Chưa hề có ai để ý tới điều đó. Anh không nói ‘tạm biệt’ vì nghĩ
rằng tạm biệt là không bao giờ gặp lại nữa”.
Vì anh, vào tháng Tư, tôi đã đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh sớm vào
khoa Trung văn thuộc trường Trung học Sư phạm Bắc Kinh số Hai. Nhưng tôi đã trượt. Tôi và Tiểu Thủy cùng thi, cô ta đỗ, tôi trượt. Tôi chết môn
tóan. Trung học Sư phạm Bắc Kinh số Hai chỉ cách trường Đại học Sư phạm
có một bức tường, nơi đó có một khu đầy cây cối với hoa hồng Trung Hoa
rất đẹp. Hôm đó tôi mặc chiếc váy trắng, dạo bước trong vườn trường Đại
học Sư phạm, tự nhủ rằng đây là nơi mà Lam Thảo – tôi vẫn gọi A26 như
vậy – từng lại qua, từng sống, và điều đó khiến tôi cảm thấy lòng dạ vừa ấm áp vừa phiền muộn.
Tôi bắt đầu gọi anh thường xuyên hơn. Anh là điểm sáng duy nhất trong những ngày ở lớp chín của tôi, như một niềm an ủi; tôi không muốn mất anh,
không thể không nghe giọng nói của anh. Anh gọi cho tôi từ thư viện, và
chưa nói được mấy câu đã gác máy.
Anh vẫn nói là anh rất muốn gặp mặt, và tôi vẫn cứ từ chối. Rồi một hôm tôi đã đồng ý. Hôm đó tôi đã phát rồ lên để tìm cho ra một bộ cánh để mặc.
Cả một năm ở lớp chín tôi chưa hề mua quần áo mới, và tôi lại béo ra.
Tôi mất hết cả tự tin. Tôi chỉ sợ anh không thích cái dáng này. Tôi đã
sang hàng xóm mượn đồ, và thử hết cái này đến cái khác – váy trắng, váy
hoa, quần bò xanh, quần bò đen – cho đến lúc tôi mụ mị hết cả, hẹn nhau
lúc 7 giờ mà 7 giờ 20 tôi mới ra khỏi cửa. Tôi mặc chiếc quần màu nâu
chẳng hợp dáng tôi, nhưng lúc tôi ướm thử, đầu tôi rõ ràng đã mê muội.
Tôi lên tàu đến ga Tích Thủy, nhưng không dám đến gần bất cứ một người
nào, mà chỉ đứng từ xa để nhìn, rồi cúi thấp đầu xuống lặng lẽ nghe bài
hát của Hứa Ngụy. Mười giờ đêm hôm đó tôi gọi điện đến nhà anh. Bố anh
nghe máy và nói là anh đã đi ngủ.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu gọi số máy nhắn tin của anh, số mà tôi đã thuộc
nằm lòng. Tôi muốn nói với anh là tôi yêu anh, không muốn anh rời xa
tôi, không muốn anh giận tôi. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ, yêu anh mà
không nói được nên lời. Tôi muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của anh với tôi –
nếu anh có, thật đấy. Nhưng chẳng ai trả lời tôi. Suốt cả ngày hôm đó,
từ sáng tới tối tôi chỉ làm một việc là bấm số máy nhắn tin của anh, và
khóc sướt mướt khi chẳng có cú điện thọai nào gọi lại. Tôi đã mất hết
hồn vía bởi vì anh, và tôi thật sự muốn giải thích tại sao tôi không
xuất hiện vào ngày hôm đó và nói với anh tất cả những gì ở trong lòng.
Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thọai kêu mấy lần liền, nhưng mỗi lần
tôi đâm bổ ra phòng khách để trả lời, tôi nhận ra tất cả chỉ là trong
đầu tôi, và điện thọai chẳng kêu một tí nào. Tôi lục ra địa chỉ của anh
và viết cho anh một bức thư, có kèm theo cả những bức ảnh. Tôi chẳng mấy khi chụp ảnh; ngọai trừ những bức chụp từ hồi nhỏ, và tôi gửi tất cho
anh. Sau này tôi mới biết anh không hề nhận được bức thư, nó đã bị thất
lạc. Như tất cả những thứ quan trọng khác, tôi cũng chẳng biết nó biến
đi đâu mất rồi. Lam Thảo, Đại học Sư phạm trước đây chẳng là gì cả trong lòng của em, nhưng từ lúc được biết anh, nó đã trở nên cao quí!
Sau một tuần biệt tăm, Lam Thảo lại xuất hiện. Anh gọi điện thật đột ngột.
Lần này nghe giọng anh cảm thấy hơi lạ lẫm. Với cái giọng đã mất đi sự
quen thuộc của nó, anh hỏi tôi hôm thứ Sáu đã làm gì.
“Đi học.”
“Không phải. Nếu như anh nói rằng anh giận em vì hôm đó em đã không đến…”
“Em có đến.”
“Có thể em có đến, nhưng anh lại càng bực. Hôm đó anh đã gọi điện thọai,
gọi suốt cả ngày, nhưng em đều không có nhà. Nếu hôm nay mà em không có
nhà để nghe máy, thì dù em có gọi ai là A26 hay là Lam Thảo đi nữa cũng
mặc xác.”
Tôi nói tôi vừa chuyển nhà và điện thọai ở nhà cũ hôm nay mới lấy về. Tôi
nói để em xuống lầu gọi lại cho anh. Tôi vội vã chạy xuống. Anh hỏi tôi
có yêu anh không, và tôi không biết trả lời thế nào. Tôi nghĩ tôi yêu
anh, nhưng cũng chưa hề nghĩ tới việc phải nói ra điều đó với anh. Chẳng lẽ qua những biểu hiện của tôi, anh đã rõ hết cả. Tôi cảm thấy đê mê.
“Hỏi lại em một lần nữa, được không?”
Anh ngừng lại một giây. “Em có yêu anh không?”
“Thật tình cảm vào.”
“Em có yêu anh không?”
“Có, em yêu anh.”
“Nói lần nữa đi, được không?”
“Có, em yêu anh.”
“Thật tình cảm vào.”
“Em yêu anh. Tình yêu của em như chim bay tuyệt mù trên nghìn đỉnh núi.”
Giọng anh nhỏ dần: “Đừng yêu anh.”
Sau đó là thi hết cấp. Tôi đã tốt nghiệp. Chấm hết những năm tháng ở phổ
thông cơ sở. Chấm hết tuổi hoa niên ngây thơ nhạy cảm và lộn xộn, và
những gì thuộc về năm tháng đó cũng mất theo. Tôi nhận ra rằng cứ mỗi
lần ở trước mặt Lam Thảo, tôi không còn là tôi nữa. Điều đó làm tôi đau
khổ ghê gớm. Tôi gần như không còn cảm giác thỏai mái, tự do, dễ dàng
của một mối quan hệ bình thường nữa. Nhưng tôi cũng chẳng ngại khi nói
rằng mỗi lần ở gần anh ấy là một lần tôi hạnh phúc thực sự. Vùng vẫy
trong mớ mâu thuẫn đó, tôi cảm thấy càng ngày tôi càng chết chìm thêm
một tí. Tôi không còn sức khống chế được tình cảm c