
ột vài kẻ gàn dở
hơn còn nghe H.O.T., nhưng chẳng ai có đọc báo hay tạp chí. Nhớ lại lớp
cũ của tôi, nơi tất cả mọi người đều đọc Nhạc Hiện đại và Thụy Lệ… mà
thấy buồn muốn khóc. Đó là chưa kể tới Thôi Hiểu Địch, người còn mua cả
tờ Cuối tuần Miền Nam và Thanh niên Bắc Kinh Nhật báo. Làm thế nào mà
tôi lại rơi vào một nơi ngớ ngẩn chết tiệt như thế chứ?
Đến buổi trưa, tôi lấy hộp cơm ra và đi xếp hàng ở nhà ăn cùng với mọi
người. Đỗ Viện, vẫn mặc đồng phục, đứng ở ngưỡng cửa để theo dõi kỷ
luật. Giờ đây, cô ta học lớp trên, và tôi nghe các cậu lớp mười một nói
về cô ta, rằng cô là “hoa khôi trong trường.” Tất cả đám con gái tuổi
tôi thường kêu cô ta là kẻ dễ dãi. Khi tôi đi ngang, cô nhìn tôi và thân mật gọi, “Ồ, cậu đấy à, Gia Phù.”
“Chào,” tôi đáp. Trông cô lúc nào dễ chịu, cặp giò còn thon thả hơn trước. Lông mày cô kẻ mảnh, mái tóc che kín nửa khuôn mặt.
Tôi ngồi ăn trưa cùng Kỷ Tuyết Doanh, Vương Tử Kỳ và Tống Lôi. Những học
sinh khác cũng ngồi thành nhóm quanh nhà ăn, ngoại trừ Vương Tuệ, đang
cúi đầu ngồi ăn một mình. Tôi hỏi Kỷ Tuyết Doanh tại sao vậy, cô ta thì
thầm rằng chẳng ai thích ăn cùng Vương Tuệ, rằng cô này hơi lập dị. Cô
ta chẳng mấy khi mở miệng ra, Kỷ Tuyết Doanh rúc rích cười bảo.
Sau bữa trưa, tôi xuống tầng xem bảng thông báo, xem danh sách các học sinh “ba tốt”, ảnh các lớp tiên tiến và triển lãm kỹ năng hướng nghiệp. Có
bức hình chụp Đỗ Viện với Chủ nhiệm Vương, Chủ nhiệm Lý. Cô ta mặc cái
áo choàng trắng muốt, miệng tươi như hoa nở, thật trẻ trung. Phía dưới
bức ảnh có viết: “Đỗ Viện, chủ nhiệm câu lạc bộ văn học và nghệ thuật
học sinh, người luôn tích cực tham gia các hoạt động của nhà trường,
luôn phấn đấu vì lợi ích của trường,” và cứ thế. Cô ta đã thành ra cái
thứ rác rưởi đó từ khi nào vậy?
Hai tiết tin học đã được lên lịch cho buổi chiều, đó là môn tôi ghét nhất
vì tôi gõ ký tự trên máy tính rất chậm và bởi vì tất cả phải làm trên
một mảnh máy móc vô hồn. Thầy giáo mới của tôi không tồi, khả dĩ hơn cô
Vương nhiều. Cô này đang nghỉ đẻ, nếu không thì sẽ rắc rối to khi phải
thấy cô. Tôi quyết định sẽ học tập chăm chỉ.
36. TRÊN BẦU TRỜI VÀNG
Sau buổi học hôm đó, tôi trông thấy một cậu trai trẻ nhuộm tóc đi xuống
phố, bộ ván trượt khoác sau lưng. Tôi phân vân không biết có quen cậu ta không, thế là tôi đi chậm lại, khi tôi quay sang nhìn thì cậu ta cũng
nhìn thẳng vào tôi. Đó là một cậu Nhật Bản, nước da trắng với những vệt
sẫm quanh mắt. Bỗng chốc, tôi thấy muốn nói hay làm một điều gì đó, dù
không biết là gì, thế là tôi phóng đi.
Pha lê, tay trống của chúng tôi, đã bỏ đi. Biến mất, tan biến vào một chốn
xa xôi. Giữa hiện thực và lý tưởng, anh đã chọn hiện thực. Đó là tính
cách anh, và có lẽ anh đúng, nhưng đó không phải là lựa chọn của một con người mơ mộng. Chuyện đó chẳng có gì sai, chỉ là anh không giống chúng
tôi.
Những ngày đầu tiên trở lại trường chậm chạp trôi qua. Các thầy cô của tôi
thì phiền phức, ngột ngạt và mô phạm, chẳng ai trong số họ gây cho tôi
chút hứng thú. Miêu Thanh dạy ngữ văn – đúng hơn là cô giết ngữ văn.
Trong tất cả các tiết văn mà tôi đã học, từ khi còn là một đứa trẻ và có hàng ngàn tiết như thế, tôi chưa bao giờ phải học thứ gì buồn chán hơn! Mỗi tiết bắt đầu bằng việc đọc từ mới, sách giở ra trước mặt theo yêu
cầu. Trong quá khứ, các giáo viên văn thường để tôi làm những việc khác
trong giờ của họ, như đọc truyện, viết báo, cùng những thứ tương tự, khi họ thấy tôi biết hết bài giảng và thường đứng đầu trong thi cử. Tôi đã
nghĩ cô Miêu Thanh cũng thấy tôi có khả năng trong môn văn mà chừa tôi
ra. Nhưng tôi ngạc nhiên quá khi lần đầu lôi ra một quyển tạp chí trong
lớp, để dưới gầm bàn và bắt đầu đọc thì cô liền nhìn tôi không dứt và
bảo rằng chúng ta phải cùng làm những gì cả lớp đang làm và không được
vi phạm nội quy…, điều làm tôi phát tởm. Từ giây phút đó, tôi chả còn hy vọng gì về cô.
Tôi đã không đến trường nhiều ngày khi nhận ra có chuyện gì đó buồn cười
giữa Miêu Thanh và lớp trưởng Hà Vũ. Không phải việc cậu này là cánh tay phải hay trái của cô, nhưng họ như có quan hệ riêng tư. Bên cạnh đó,
“tập thể ưu tú” này còn có những phép tắc, lề luật khiến đầu bạn muốn vỡ tung: Lớp mười một số 7 không bao giờ mất điểm hàng tuần về nền nếp,
lúc nào cũng đứng thứ nhất, là niềm cảm hứng cho tất cả. Học sinh của
lớp thà ngồi bàn học cả ngày còn hơn mất đi một điểm. Hà Vũ là kẻ được
ngợi khen nhất vì thái độ mẫu mực này. Cậu ta và Miêu Thanh là hai người duy nhất có quyền lãnh đạo và phát ngôn cho lớp. Bảo rằng một ngày ở
lớp này dài bằng một năm e rằng nói quá, nhưng nói một tháng bằng một
năm thì chẳng quá tí nào. Tôi bắt đầu nhớ năm học đầu tiên của tôi ở
trường trung học; nếu được trở lại thì tôi sẽ kiên nhẫn hơn… nhưng
không. Thế thì đã không phải là tôi nữa.
***
Trở lại trường, tôi lại phải lần nữa trải qua khóa học quân sự dài cả tháng, cứ mỗi học kỳ một lần của Trung học Tây X.
“Kể từ hôm nay, phải đến trường lúc 7 giờ 30, ai trực nhật thì trước 7 giờ mười. Chúng ta tập trun