
điềm đạm đáng yêu lộ ra mị hoặc, vốn là hai vẻ mặt mâu thuẫn kết
hợp cùng một chỗ, càng thêm bảo người ta khó nhịn.
Bỗng nhiên hắn khó có thể khống chế động tác của mình, lòng bàn tay chậm rãi xoa tấm
lưng nàng trần trụi, nghe tiếng nàng nhỏ giọng nức nở mềm mại bên tai,
không hiểu sao có loại xúc động muốn hung hăng bắt nạt nàng.
Cố
tình Cẩm Dạ lại không tự giác, chân dài chia làm đôi ngồi bên hông hắn,
ngực trước mềm mại dính sát vào trước người hắn, làn môi ấm nóng làm càn lướt qua mặt mày hắn, sau đó lưu luyến chỗ yết hầu, thậm chí càng lúc
càng đi xuống……
“Chớ bức ta.” Dùng lực hơi hơi đẩy nàng ra, lại
chế trụ cặp tay không an phận kia, Nghiêm Tử Trạm áp lực thở phì phò,
trong lòng nửa là ảo não nửa là kinh ngạc.
Hắn là người ít động
tình, nhưng không phải đến mức thanh tâm quả dục, chẳng qua suốt ngày
vùi đầu cho triều đình, tính kế tất cả những kẻ ngu muội vọng tưởng làm
suy yếu thế lực của hắn. Hơn nữa trời sanh tính khiết phích, cho nên
việc gió trăng giữa nam nữ hắn gần như chưa từng tự thể nghiệm, ngẫu
nhiên có một lần bị tên Cửu Vương gia kéo đi thanh lâu, bất đắc dĩ chưa
đợi đến nửa khắc đã bị hoa khôi dị thường chủ động kia làm mất toàn bộ
khẩu vị.
Đối lập với cục diện xấu hổ hôm nay, hắn thật không hề
cam tâm, dược thủy trong ao có vấn đề, mấy kỹ xảo thấp kém dùng xuân
dược như vậy ở trong mắt hắn vẫn đều dùng để mê hoặc những kẻ tâm trí
không kiên định, nhưng mà –
Sao gặp phải nàng, lúc này liền rối loạn?
Khả năng tự chủ một khi bị nứt ra một khe rãnh, sẽ không thể nào thu lại
được nữa. Thân thể buộc chặt đến cực điểm, mặc dù ý nghĩ rõ ràng đi nữa, thần trí rõ ràng đi nữa, hắn cũng là một người đàn ông, nếu thật có thể làm được đến mức trái tim không hề cảm giác, vậy so với thái giám trong cung có gì khác biệt.
“Nóng……” Cô gái trong lòng còn đang dây
dưa không ngớt, cái yếm dây đai hồng do hành động quá mạnh mà lơi lỏng
buông xuống, cảnh xuân lộ ra một mảng lớn, đập hết vào mặt.
Nghiêm Tử Trạm cắn răng, hơi hơi quay mặt qua chỗ khác, sau một lúc lâu, đã bị thô bạo bắt quay lại đây, hắn nhíu mày, đang muốn nói gì đó, môi đã bị
dùng sức ngăn chặn.
Khuôn mặt gần trong gang tấc, ái muội đến tột đỉnh.
Tất cả đều theo bản năng.
Gắn bó giao triền, hô hấp ướt át dày đặc…… Hắn nhìn nàng ngồi ngay ngắn,
trong con ngươi tràn đầy nóng lòng cùng mờ mịt, hết lần này đến lần khác cúi đầu đòi lấy nụ hôn, công thành đoạt đất không hề có kinh nghiệm,
cũng không có nửa phần kỹ xảo.
Lúc trước Nghiêm Tử Trạm còn có
thể cố chấp chống cự, nhưng về sau, dược tính kia tác dụng càng ngày
càng mạnh, bộ phận cực nóng nào đó thật sự không thể xem nhẹ, cỗ dục
vọng xa lạ có nhu cầu cấp bách cần phải giải tỏa.
“Đáng chết.”
Rốt cục không thể nhẫn nại, hắn đảo khách thành chủ, ôm sát thắt lưng
của nàng, một tay ấn gáy nàng, mở miệng ra, không hề cố kỵ làm sâu sắc
nụ hôn này.
Dược tính của mất hồn thảo cực mạnh, so với xuân dược tầm thường còn mạnh hơn rất nhiều, nếu mới vừa rồi hai người đều trúng
dược, vậy không tránh được chuyện ân ái. Huống chi Nghiêm Tử Trạm và Cẩm Dạ đều là xử nam xử nữ, bỏ qua không nói đến dược tính, lần đầu tiên
luôn đặc biệt mẫn cảm cùng tò mò, kết quả là, cái gọi là hôn ngân, dấu
răng, vết móng tay trở thành những ấn ký thảm thiết, chưa đến nửa khắc
làn da của nhau đã bị để lại những dấu vết đồ sộ.
Cẩm Dạ vào ao
trước, tất nhiên không khống chế được hơn, nàng không biết mình cần cái
gì, việc duy nhất có thể làm là ôm chặt hắn, nhưng chút nước xa ấy hiển
nhiên không cứu được lửa gần, nhanh chóng bị đỏ mặt, khí lực của nàng
dần dần nhỏ đi, cuối cùng mềm nhũn dựa vào bả vai hắn, chỉ xin giúp đỡ
bằng trực giác: “Giúp ta……”
Nghiêm Tử Trạm cấu lòng bàn tay, trên trán dầy đặc mồ hôi rơi như mưa, từ lông mi, có vài giọt rơi vào ánh
mắt, mang đến đau đớn chua xót. Đột nhiên hắn tỉnh táo lại, một phen đẩy nàng ra, cố sức nói: “Dừng ở đây.”
Cẩm Dạ sao có thể nghe lọt
tai, sán đi lên bám lấy hắn hôn môi, bàn tay rảnh việc cũng không nhàn
hạ, chạy chung quanh, vài lần hiểm hiểm lướt qua giữa hai chân hắn, dừng lại ở bên cạnh nơi đòi mạng.
Nghiêm Tử Trạm chật vật, trò chơi
ngươi tiến ta lui chơi xong một trận, hắn vươn đầu ngón tay do dự sau
một hồi cuối cùng khoát lên làn váy ướt sũng của đối phương, hơi dùng
chút lực kéo xuống dưới. Mà nàng cũng không chịu an phận, còn đang quấy
rối, như có như không xoay thắt lưng, muốn làm đàn ông bức điên mới
thôi.
“Nàng tự tìm.” Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh vị trí của nàng, giờ này khắc này tâm tình là thất bại cùng tức giận.
“Ưm.” Như ý thức được điều gì, Cẩm Dạ bỗng nhiên mở mắt.
Nghiêm Tử Trạm chống lại ánh mắt của nàng, tiếng nói khàn khàn: “Muốn đổi ý
thì thừa dịp hiện tại.” Kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không xác định,
nếu nàng thực sự nói không cần, giờ này khắc này hắn còn có thể thu tay
lại hay không……
“Thật sự.” Khi nàng nói chuyện huyết sắc trên mặt nhanh chóng thối lui, biểu tình hơi tan rã.
“Không còn kịp rồi.” Tên đã trên dây không thể không bắn, Nghiêm Tử Trạm xoay
người đặt