Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325673

Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.

.”

Cẩm Dạ xoay chiếc cổ cứng ngắc, liếc mắt xà nhà một cái, thật sự không muốn đứng dậy, đành đổi một phương thức đề nghị nói: “Cửa sổ.”

Vừa dứt lời, trong phòng đã hơn một bóng người.

“Em ngồi xuống nói chuyện đi, đừng tới đây.” Cẩm Dạ bao bọc chính mình kín mít, chột dạ nằm nghiêng vào trong.

Sơ Tình nhíu mày, hoài nghi nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Cẩm Dạ ho nhẹ: “Nhiễm phong hàn, sợ truyền cho em, cách ta xa một ít là

được.” Nàng kéo cao chăn đệm, che khuất hôn ngân trên cổ, tay kia thì

bất an ôm chăn, giờ này khắc này thật đúng là sợ bị đối phương nhìn ra

chút kỳ quái.

“Trời nắng to sao lại nhiễm phong hàn?” Sơ Tình tựa vào cạnh bạn, tầm mắt không rời cô gái trên giường dù chỉ một lát, theo như nàng thấy, đối phương thực sự hơi cổ quái, ngày thường tiểu thư

trấn định tự nhiên hào phóng hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Đổi lại là ai cũng sẽ không tin khi nàng cố ý che dấu như vậy? Nhất định có quỷ……

Tất nhiên Cẩm Dạ cũng biết nha đầu kia đang hoài nghi cái gì, vì thế cười gượng rời đi đề tài: “Cha ta khỏe không?”

“Không khỏe.” Hai chữ như chém đinh chặt sắt.

Cẩm Dạ ôm chăn lăn lông lốc ngồi dậy, gấp giọng truy vấn: “Em nói cho rõ ràng, cha ta sao lại không khỏe?”

Sơ Tình chưa mở miệng, kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm. Ngay sau đó bước lên trước, dương tay chuẩn bị lột chăn đối phương ra.

Ai ngờ Cẩm Dạ sớm có đề phòng, túm chặt không buông tay, còn liều mạng lui vào trong: “Đừng đừng, ta sợ lạnh.”

“Lộ ra rồi.” Sơ Tình đổi sắc mặt.

Cẩm Dạ phản xạ nâng tay xoa cổ, mặt đầy rặng mây đỏ: “Em nhìn thấy?” Chăn

lơi lỏng buông xuống, bên trong chiếc áo đơn là dáng người tinh tế, làn

da chưa bị quần áo che đậy có thể rõ ràng nhìn thấy hồng ngân ái muội.

“Hiện tại mới nhìn thấy……” Sơ Tình há hốc mồm, nàng đoán nhiều loại tình

huống như vậy, nhưng dù thế nào cũng không nên là tình huống như trước

mắt, không khỏi quá không thể tin được chứ? Nàng ngu đần vỗ vỗ trán,

chậm rãi nói: “Tiểu thư, người viên phòng cùng cô gia? Chớ không phải là em đang nằm mơ đi.”

Cẩm Dạ vứt chăn, hờn giận nói: “Em gọi hắn là cô gia làm gì!”

“Hai người đã thân mật như vậy, em gọi hắn một tiếng cô gia cũng là điều nên làm.” Sơ Tình còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, há

miệng thì thào: “Em không hiểu, tiểu thư và cô…… Ách, Nghiêm tướng xưa

nay nước lửa khó dung, nhưng mà, nhưng mà……” Nàng lắp bắp , nói không

xong một câu hoàn chỉnh.

Cũng khó trách Sơ Tình, khuê nữ hoa cúc chưa lấy chồng tóm lại đối với việc nam nữ cảm thấy khó có thể mở miệng.

“Bị hạ dược.” Cẩm Dạ phiền chán đi qua đi lại, thân mình nhẹ nhàng , thật

giống như đang dẫm trên bông, bất giác nàng không thấy xương sống thắt

lưng đau, ngược lại là chỗ yết hầu có chút vị ngọt, còn có chút bệnh

trạng đầu óc choáng váng trong ngắn ngủi.

Sơ Tình cái hiểu cái không gật gật đầu, sau một lúc lâu lại không được tự nhiên nhỏ giọng nói: “Là, là xuân dược?”

Cẩm Dạ bất đắc dĩ: “Em không nên hỏi cẩn thận như vậy chứ.”

Sơ Tình giật mình, sau chốc lát mới cúi đầu nói: “Tiểu thư, người có thấy

người đi đường không xong, bước chân phù phiếm.” Người tập võ sao có thể xuất hiện bệnh trạng như vậy, nếu chỉ trúng thuốc thúc giục tình, vạn

lần cũng không có khả năng tán đi công lực của một người.

“……”

Cẩm Dạ trắng mặt, thật đúng là nàng chưa từng chú ý tới chi tiết này, cả đầu óc đều là từng chút vỡ vụn đêm qua miễn cưỡng nhớ lại, lau không

sạch cũng không quên được, bị hình ảnh kia vô duyên vô cớ dây dưa một

buổi tối. Nhưng giờ phút này bị Sơ Tình nhắc nhở, không hiểu sao nàng

cảm thấy rùng cả mình, dừng một chút, vươn tay phang vào trụ giường.

Trụ giường không chút sứt mẻ, tay nàng lại sưng đỏ một mảng lớn.

Cẩm Dạ trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn xà ngang, mũi chân điểm một cái giống

như trước kia, đáng tiếc chẳng qua chỉ cách mặt đất vài bước đã hạ

xuống, nàng trầm mặc một lúc, xoay người cười đến miễn cưỡng: “Nội lực

của ta tan hết rồi.”

Sơ Tình ở bên cạnh an ủi: “Có lẽ chỉ là nhất thời .”

“Cho tới bây giờ chưa từng xảy ra tình huống như vậy.” Cẩm Dạ bất an cắn

môi, suy sụp ngồi trên ghế gỗ, không có võ công sao có thể tự bảo vệ

mình, không có nó nàng không hề có cảm giác an toàn, ngay cả ưu thế duy

nhất để kiềm chế Nghiêm Tử Trạm cũng không còn ……

Sơ Tình thở dài, gập thắt lưng ôm tiểu thư nhà mình.

Cẩm Dạ gục ở trong lòng nàng, những tủi thân cùng vô lực mấy ngày nay tất

cả đều tập trung lại, nàng rầu rĩ nói: “Ta không muốn như vậy.”

Sơ Tình vỗ vỗ bả vai cô gái trong lòng, dịu dàng nói: “Cho dù tiểu thư mất hết võ công, cũng có em ở bên cạnh bảo hộ người.”

“Ý ta không phải như thế……” Cẩm Dạ lắc đầu, nàng để ý là ái ân mơ hồ tối

hôm qua, nàng để ý là vì sao mình lại gục tên Nghiêm Tử Trạm đáng đánh

đòn kia mà không bị cản trở, chẳng phải hai người đều trúng xuân dược

sao?! Nàng để ý nhất là chuyện tới nay nàng lại có loại cảm giác thất

bại muốn làm rùa đen rút đầu vĩnh viễn không ra khỏi cửa ấy!

Ý

thức được đối phương đang nói điều gì, vẻ mặt Sơ Tình không được tự

nhiên, hơi hơi quay mặt qua chỗ khác, do dự nói: “Em nghĩ, có


Teya Salat