
tú lại quật cường
kia, thần sắc lạnh lùng dần dần thư hoãn, không biết giờ phút này, nàng
có đang lo lắng cho hắn hay không……
Trì Nguyệt Hằng mị mắt:
“Không sợ bổn vương ngồi nhìn các ngươi trai cò tranh chấp hay sao? Kết
quả lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi chính là bản chất của hoàng
tộc Đại Trì chúng ta.”
“Vương gia đây là đang ép thần.” Khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Tử Trạm nhiễm chút xơ xác tiêu điều, lệ khí quanh
thân tản ra không đi, mặt không chút thay đổi chậm rãi mở miệng: “Nếu
thật sự như vậy, thần sẽ làm bước cuối cùng, Vương gia không ngại hồi
phủ nhìn xem, binh phù còn đó hay không.”
Trì Nguyệt Hằng kinh
hãi, như thế nào cũng không dự đoán được hắn phái người trộm đi binh
phù, binh phù này chỉ dùng để điều động ba trăm vạn tướng sĩ đóng ở kinh thành, thấy phù như thấy hoàng đế khai quốc, ai cũng không dám phản
kháng. Ý thức được vấn đề nghiêm trọng, hắn khó thở công tâm, hung hăng
đấm một quyền.
Nghiêm Tử Trạm vô lực né tránh, có lẽ cũng không
muốn tránh, vốn thân mình đã bị mấy ngày liền trúng độc tra tấn suy sụp
hơn phân nửa, lần này chịu một đấm của đối phương, cước bộ lập tức lảo
đảo, thật vất vả đỡ khung cửa đứng vững, máu tụ trong ngực lại nảy lên
cửa miệng, khó nhịn được huyết khí bốc lên, xoay người phun ra một búng
máu to đỏ sẫm.
Trì Nguyệt Hằng lớn tiếng: “Nghiêm tướng, ngươi mượn gan của ông trời sao? Ngươi đây là muốn tạo phản!”
Nghiêm Tử Trạm kịch liệt ho khan, một hồi lâu sau mới bình phục xuống, chậm
rãi nói: “Vương gia, ngài nên biết mục đích của Thái Hậu, hôm nay cho dù thần có tội hay không, người đều mượn cơ hội lần này trừ bỏ Nghiêm gia. Mà trước mắt, thần cam tâm tình nguyện uỷ quyền, chẳng qua để bảo vệ
một nhà bình an, nếu Vương gia không chịu lấy thân phận nhiếp chính đại
thần ra tay trước, vậy thần cũng chỉ có một con đường cuối cùng có thể
đi thôi.”
Trì Nguyệt Hằng không nói, giang sơn này tuy là Trì gia đánh hạ, nhưng tân đế tuổi nhỏ, lão thần trong triều không trung thành
và tận tâm như khi tiên hoàng vẫn còn trên đời, ngược lại dựa vào Lục
các Tống Chính Thanh, về phần Nghiêm Tử Trạm, cứ việc tính cách bất
thường, nhưng tài trí hơn người, tất nhiên cũng thu nạp không ít lòng
người.
Nếu trừ bỏ Tống gia, Nghiêm Tử Trạm một người độc đại,
tình cảnh tất nhiên khó bề, nếu trừ bỏ Nghiêm gia, độc lưu Tống Chính
Thanh, cũng không tốt hơn bao nhiêu……
Cân nhắc sau, hắn liền có
đáp án, tươi cười không chút để ý lại treo bên miệng: “Nghiêm tướng cần
phải cảm kích bổn vương, ngày mai lần đầu tiên mẫu hậu buông rèm chấp
chính, bổn vương lại muốn ngỗ nghịch người, danh hào bất hiếu này, bổn
vương nhưng là chịu oan uổng.”
“Đại ân của Vương gia, thần suốt đời khó quên.”
Trì Nguyệt Hằng cười cười, lại nói: “Nếu đêm nay ta không tới, ngươi còn nước cờ tiếp theo hay không?”
Nghiêm Tử Trạm chần chờ một lát, vuốt cằm: “Tự nhiên là có, chẳng qua cho dù
như thế nào, Cửu Vương gia ngài mới là nước cờ an toàn nhất mà thần yêu
thích.”
“Nghe vào thực không thoải mái a……” Tự giễu cười cười,
Trì Nguyệt Hằng đứng dậy cáo từ, trước khi đi bỗng nhiên bỏ lại một hộp
thuốc: “Không muốn tiểu nha đầu kia tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết, đây
là giải độc hoàn tốt nhất ta lục soát ra từ trong cung, nếu thực không
giải được, cũng bảo đảm mạng ngươi hơn mười năm.”
Nghiêm Tử Trạm kinh ngạc, trong mắt đẹp hiện lên ngoài ý muốn: “Thần……”
“Hãy chấm dứt việc đó!” Trì Nguyệt Hằng ngắt lời hắn, chợt cảm khái: “Nếu
ngươi ta không phải thân phận hôm nay, ta đoán chắc chắn ta sẽ thưởng
thức ngươi, chẳng sợ bình thủy tương phùng một hồi, cũng tốt hơn những
ngày cho nhau tính kế.” Dứt lời, không hề dừng lại, quay đầu rời đi.
[bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau'>
Nghiêm Tử Trạm nhìn bóng dáng hắn đi xa, cố gắng khởi động tinh thần, nghiêng
ngả lảo đảo trở lại giường, hơi thở không xong thấp giọng gọi: “Lộng
Nguyệt.”
Thiếu niên áo đen từ xà ngang nhảy xuống, một phen kéo rớt mặt nạ da người, sau đó lưu loát quỳ xuống đất: “Có thuộc hạ.”
Nghiêm Tử Trạm cắn răng: “Ngày mai, hộ nàng chu toàn.”
“Lời này có ý gì?” Lộng Nguyệt khó hiểu nói: “Lúc trước đại nhân phân phó
việc làm ta đều làm tốt, nhược điểm của những trọng thần này đều ở trong tay đại nhân, mặt khác ai nên thu mua cũng đều thu mua vì mình dùng,
đại nhân còn không yên tâm điều gì?”
Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi đừng quên, còn có Bùi Diệc Hàn.”
Lộng Nguyệt xấu hổ: “Thiếu chút nữa đã quên…… Thuộc hạ nô độn.”
“Ngươi sớm một chút về Trạng Nguyên phủ, đừng để người ta nổi lên lòng nghi
ngờ.” Nghiêm Tử Trạm dừng một chút, lại lo lắng nói: “Tình hình gần đây
của nàng thế nào?”
Lộng Nguyệt hé miệng: “Thẳng thắn mà nói,
không tốt lắm, thiếu phu nhân vẫn lo lắng thân thể đại nhân, ba phiên
bốn lần muốn chạy trốn ra ngoài, mỗi lần đều bị Bùi Diệc Hàn tróc về, có điều họ Bùi kia cũng rất quân tử, chưa bao giờ động tay, cùng lắm thì
không nhẹ không nặng giáo huấn hai câu.”
Nghiêm Tử Trạm cảm thấy trầm xuống, dư độc thật vất vả áp chế lại dội lên.
Lộng Nguyệt khẩn trương