
Tử Trạm! Ta hận nhất biểu
tình này của ngươi!” Một tay bóp lấy hầu kết của hắn, ngữ điệu Bùi Diệc
Hàn lạnh lẽo đáng sợ: “Nể mặt Cẩm Dạ, ta dùng một chiêu tiễn ngươi quy
thiên.” Gân xanh trên tay nổi lên, đang định dùng sức, đau nhức lại chợt buông xuống.
Hắn không dám tin cúi đầu nhìn chuôi chủy thủ xuyên qua ngực, chậm rãi quay mặt đi, nàng rơi lệ đầy mặt thấp giọng khóc:
“Sư phụ, thực xin lỗi, ngươi vẫn bức ta, ngươi vẫn bức ta……”
Hắn
bỗng nhiên nở nụ cười, không hiểu sao lại nhớ đến ban đêm ấy khi hai
người mới gặp, nàng cầm băng gạc thay hắn băng bó, cũng vừa khóc vừa
giải thích, sợ làm đau hắn.
Nhưng lúc này, nàng có thể vì một người đàn ông khác đưa hắn lên hoàng tuyền ……
Thôi, thua, rốt cục thua hoàn toàn.
“Ta không giết cha ngươi…… ông ấy bị tù ở ngoại ô…… Khụ khụ…… bí phủ ngoại
ô.” Dùng sức lực cuối cùng, nói cho nàng chuyện này, hy vọng nàng sẽ vui vẻ.
Trong nháy mắt lâm vào hắc ám vĩnh hằng, hắn nhìn thấy chân
trời ấm áp, đỏ như vậy, tiên diễm như vậy, giống như trái tim đang đổ
máu của hắn……
Ba tháng sau, hoàng thành.
Trì Nguyệt Hằng
thắng một trận xinh đẹp, Nghiêm Tử Trạm chủ động từ quan, lão tặc Tống
Chính Thanh bị lưu đày nơi hoang dã. Giờ phút này hắn tay trái nắm binh
phù, tay phải véo khuôn mặt bánh bao của tiểu hoàng đế, đúng là đường
làm quan rộng mở.
“Cửu ca, véo đau trẫm.” Trì Nhược Thần lắc
hoảng cả mặt, lại trốn không thoát ma chưởng của đối phương, lập tức vội nói: “Trì Nguyệt Hằng! Trẫm mệnh ngươi buông tay! Thật là to gan!”
Nghe vậy nô tài hầu hạ quanh mình đều chấn hưng một chút, đây là lần đầu
tiên thấy tiểu hoàng đế triển lộ uy nghi, thật là khó được……
Trì
Nguyệt Hằng chậm rãi thu hồi tay, tà cười nói: “Thần tội đáng chết vạn
lần, có điều, khi Hoàng Thượng ra lệnh có thể thu hồi vẻ mặt nước mắt
lưng tròng kia hay không, người nhìn mặt của người xem, rất giống cái
bánh bao dầm mưa ướt nhẹp, quá buồn cười.”
“Ngươi nói bậy!” Lòng
tự trọng nho nhỏ của Trì Nhược Thần đau đớn, lập tức lại ôm chăn nằm lên long tháp, trông mong nói: “Cửu ca, trẫm thấy hôm nay huynh thật là vui vẻ, trẫm hôn mê mấy ngày nay xảy ra chuyện gì tốt?”
Cũng khó
trách hắn không biết, mấy chuyện gièm pha Thái Phó cùng Lục các ăn hối
lộ trái pháp luật luôn mãi bịt kín, tin tức vẫn chưa truyền ra. Càng chớ nói đến việc hoàng đế dưỡng bệnh ở Di Cùng điện xa xôi hẻo lánh, gần
như ngăn cách với triều đình.
Trì Nguyệt Hằng vẫn chưa trả lời,
chỉ chậm rãi ngồi thẳng thân mình, bỗng nhiên thu kiễm tư thái vui đùa,
một tay túm lấy tiểu hoàng đế từ trên giường: “Hoàng Thượng!”
“A…… A?” Tiểu hoàng đế trừng đôi mắt tròn vo, không rõ.
“Nên trưởng thành.” Hắn thản nhiên nói.
Trì Nhược Thần chớp mắt, còn đang rối rắm trong ý tứ của đối phương, trong
tay đã bị nhét vào một vật, hắn cúi đầu nhìn xem, mờ mịt nói: “Đưa binh
phù cho trẫm làm gì?”
Trì Nguyệt Hằng không nói, thối lui quỳ xuống, sau đó dập đầu như lễ quân thần.
“Cửu ca, làm gì thế!” Trì Nhược Thần có chút hoảng, trong ấn tượng vị ca ca
này của hắn xưa nay bất cần đời, cùng chính mình cũng thật là thân mật,
ít khi có tư thái nghiêm cẩn tuân thủ lễ tiết như vậy.
Trì Nguyệt Hằng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, Nghiêm tướng đi rồi, Lục các thủ phụ cũng đã biến mất.” Khi hắn nói chuyện trong mắt tràn đầy
chờ mong, tiêu sái thoải mái sau khi tảng đá trong đáy lòng rơi xuống
đất.
Trì Nhược Thần há miệng thở dốc, lời nói muốn hỏi nhiều lắm, lập tức cũng không nói ra được.
“Cho nên…… trong triều sẽ không có người độc chiếm quyền to, sẽ không có
người ủng binh tự trọng, thần đã dùng hết khả năng quét dọn tất cả đá
vụn trên đường.” Dừng một chút, ngữ điệu Trì Nguyệt Hằng trở nên bức
thiết: “Hoàng Thượng, thiên hạ Đại Trì toàn quyền giao ở trong tay
người, người là chúa tể phiến núi sông này, không ai có thể chia xẻ,
cũng không ai có thể nhúng tay.”
Lời nói này nói cực kỳ tha
thiết, Trì Nhược Thần không tự chủ được gật gật đầu, vươn dài cổ tầm mắt lướt qua bả vai rộng lớn của Cửu ca hắn, thấy được cảnh đẹp mặt trời
lặn về tây nấu chảy không gian ngoài cửa sổ, trong lòng lộp bộp một
chút, dường như hiểu được điều gì……
Trì Nguyệt Hằng lại dặn dò
vài câu mới yên tâm hồi phủ, ai ngờ trên đường lại đụng phải Diêu Thủ
Nghĩa quản gia Nghiêm gia, hắn giơ tay sai người dừng kiệu, lưu loát
ngăn lại đường đi của đối phương, “Diêu quản gia.”
Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt, vội vàng cúi đầu: “Cửu Vương gia.”
Trì Nguyệt Hằng nhướn mày nhìn địa khế trong lòng ông, cười nói: “Nghiêm
tướng đi gấp như vậy nha, ngay cả phủ đệ cũng chuẩn bị bán……”
Diêu Thủ Nghĩa cũng không biết nói điều gì cho phải, chủ tử sớm phân phó đi
nhanh về nhanh, bên này lại cố tình có chướng ngại vật, ông đi cũng
không được, không đi cũng không xong, nhất thời không có chủ ý.
Trì Nguyệt Hằng nhếch môi, tâm tình vô cùng tốt từ trong lòng lấy ra chiếc
quạt giấy, xòe ra, nói thẳng: “Không bằng bổn vương cũng đi tiễn Nghiêm
tướng đi.”
Diêu Thủ Nghĩa vừa nghe, mặt như màu đất.
.
.
Tướng phủ náo nhiệt khác thường, ngày thường Nghiêm Tử Trạm ghét ồn