
a ngoài, chớ để ta nói lần thứ hai.”
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, quay đầu cho Bùi Diệc Hàn một ánh mắt cảnh cáo, sau đó thật cẩn thận lui tới sau cửa.
“Cha ngươi nợ Bùi gia ta hơn trăm mạng người, món nợ này hôm nay chúng ta
tính rõ ràng.” Bùi Diệc Hàn nói từng chữ một, từ bên hông lấy ra một
phen chủy thủ tinh xảo, niết trong lòng bàn tay thưởng thức.
Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng cười: “Ngươi cũng chỉ là một con chó mất nhà, cha ta
đã chết, ngươi không có chỗ ký thác cừu hận, chỉ có thể đem tức giận đổ
lên đầu ta.”
“Ngươi nói cái gì!” Bùi Diệc Hàn thay đổi sắc mặt.
Chưởng phong sắc bén công tới, đánh trúng ngực, Nghiêm Tử Trạm bị ngoại lực
chấn đến trên tường, thân thể như sợi bông rách nát, nhẹ nhàng rơi
xuống, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đổi chỗ, đau đến không thể hô
hấp.
Cẩm Dạ nức nở một tiếng, nước mắt nhanh chóng lan tràn. Sống chết quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Diệc Hàn, nàng phát ra âm tiết mơ hồ
không rõ, giống như lên án giống như trút giận.
Bùi Diệc Hàn ngồi đó, sờ sờ mái tóc dài của nàng, khẩu khí như dịu dàng như trước kia:
“Cẩm Dạ, người đàn ông này không xứng làm tướng công của ngươi, sư phụ
thay ngươi giết hắn.”
Cẩm Dạ trợn to mắt, tràn đầy hoảng sợ.
Bùi Diệc Hàn cười to, đem chủy thủ ném đến trước mặt Nghiêm Tử Trạm, khoái ý nói: “Một mạng của ngươi đổi một mạng của nàng, ngươi không có dị nghị
khác đi?”
“Tùy ngươi, chỉ sợ ngươi nói không giữ lời.” Nghiêm Tử
Trạm đã đứng lên, lỗ tai ong ong, hắn nâng tay sờ một cái, cả tay nhày
nhụa máu đỏ tươi. Theo bản năng nhìn về phía nàng, nàng khóc nước mắt
nước mũi hỗn loạn, bộ dáng xấu đến buồn cười, hắn lại cười không nổi.
“Bỗng nhiên lại cảm thấy giết ngươi rất lời cho ngươi.” Bùi Diệc Hàn vòng
quanh hắn thong thả bước, đột nhiên dừng lại, âm trầm nói: “Ngươi trước
phế đi tay phải, lại phế đi hai chân, tay trái lưu trữ, đến lúc đó ta tự mình thay ngươi động thủ.”
Nghiêm Tử Trạm nhặt chủy thủ lên,
thản nhiên nói:“Có thể, nhưng ta phế hai chân xong, ngươi phải đưa giải
dược cho nàng ăn vào.” Hắn đã không dám nhìn nàng nữa, khi nói chuyện
ánh mắt cố ý tránh đi, sợ nhìn thấy thần sắc nàng thương tâm muốn chết.
Bùi Diệc Hàn không hiểu sao có chút ảo não: “Thật đúng là vợ chồng tình
thâm, cũng tốt, tất nhiên ta sẽ thành toàn ngươi, chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, ta sẽ cho nàng ăn giải dược.”
“Được.” Nghiêm Tử
Trạm buông mắt, lúc này giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp mùa đông chiếu vào trên mặt hắn, thản nhiên rọi sáng sườn mặt, gương mặt đẹp đẽ như vậy,
nhìn qua lại có chút quyết tuyệt.
Tay trái cầm đao, phản thủ lưu
loát đâm vào vai phải, mũi dao cắm tận xương, chặt đứt gân tay. Hắn
không hề nháy mắt, giống như phế cái tay kia không phải của mình, lại
dùng sức một cái, mũi dao bị rút ra, lúc này máu tươi phun vãi, sấn ánh
mặt trời, là hình ảnh tàn khốc đến cực điểm.
Bùi Diệc Hàn vỗ tay cười to: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi.”
Cùng thời gian, Tích Kì Lộng Nguyệt đều vọt vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng
trước mắt, Lộng Nguyệt đỏ mắt: “Ta giết ngươi!” Bất đắc dĩ phẫn nộ nhiều lắm, ra chiêu quá hỗn loạn, chỉ chốc lát sau đã bị điểm huyệt, Tích Kì
muốn hỗ trợ, cũng vì lúc trước đêm nhập biệt viện Tống gia bị thương
nặng chưa lành mà bại trận.
“Không cần –” Tiếng thét chói tai đau triệt nội tâm vang lên.
Bùi Diệc Hàn cúi đầu, thấy khóe miệng Cẩm Dạ đều là máu, tựa hồ nương nhờ
mặt sàn mà sát rơi tấm vải. Trái tim hắn run lên, lui lại mấy bước,
không đành lòng nhìn tiếp.
“Van cầu ngươi, đừng giày vò hắn, giết ta, giết ta đi.” Nàng cuộn thân mình lại, vô cùng không được tự nhiên
dập đầu, thùng thùng, mỗi một lần đều hung hăng dập mạnh.
Không bao lâu, trên sàn nhiễm những đóa hoa đỏ sẫm.
Nàng quên đau đớn, chết lặng lặp đi lặp lại, cho đến khi thân mình rơi vào
một vòng ôm ấm áp, nàng ngửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Tử Trạm,
miễn cưỡng cười: “Chàng đừng, đừng thương tổn chính mình , bằng không để hắn giết ta còn sảng khoái hơn.”
Bùi Diệc Hàn nhìn hình ảnh hai
người ôm nhau, chỉ cảm thấy chói mắt đến cực điểm, vung tay lên, dễ dàng tách hai người ra. Thấy cả người nàng đều run run, các đốt ngón tay
sưng đỏ, liền không đành lòng giải trừ dây thừng cho nàng, sau đó ôm
nàng nhẹ nhàng đặt lên ghế thái sư, hắn cười chua sót: “Ngươi không nên
đau lòng vì hắn.”
Cẩm Dạ kéo lấy tay áo hắn, máu tươi từ trán
không ngừng chảy vào trong miệng, bị nghẹn ngay cả nói cũng nói không
rõ,“Sư phụ…… Khụ khụ, sư phụ.”
Thấy nàng lại gọi hắn sư phụ, Bùi Diệc Hàn mừng rỡ, vội vàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Chậm rãi nói, chậm rãi nói.”
Cẩm Dạ cố sức thở: “Sư phụ, tha chàng, cầu người…… thành toàn, thành toàn chúng ta.”
Bùi Diệc Hàn chậm rãi buông tay ra, sắc mặt băng hàn: “Ta tha hắn, thành
toàn các ngươi, vậy ai đến tha ta, thành toàn ta?!” Nói xong câu này,
cuối cùng hắn hạ sát ý, từng bước một tới gần.
Nghiêm Tử Trạm
đứng ở nơi đó, tránh cũng không tránh, cánh tay phải không hề động đậy
buông tại bên người, thần sắc kiêu căng như trước, dường như hắn mới là
kẻ quyền to nắm giữ sinh tử.
“Nghiêm