Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cấm Kỵ Chi Luyến

Cấm Kỵ Chi Luyến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323300

Bình chọn: 8.00/10/330 lượt.

khác phái, bao gồm cả anh hai em cũng vậy".

Triệu Minh vừa nghe, trên mặt thoáng qua vẻ chán nản, nhưng là lập tức lại

trở nên cao hứng trở lại, trên mặt nụ cười tràn đầy.

"Anh Triệu Minh, anh đến viếng mộ cha em sao?" Cô chỉ vào bó hoa trong tay anh.

"Đúng vậy

a, " Triệu Minh để bó hoa xuống, tinh thần có chút chán nản, "Chính

xác mà nói, anh là tới viếng Nguyễn tổng tài cùng Xu Bối , Miên Miên tiểu thư,

khẳng định là em không nhớ rõ anh, lúc em còn nhỏ, anh đã từng ôm qua em. Anh

là bạn học cùng lớp của dì nhỏ em. Khi đó, Xu Bối hay mang em đến trường học

chơi."

Cô cố gắng nhớ

lại, chuyện dì nhỏ mang cô đến trường chơi, hình như cô có chút ấn tượng, nhưng

những người bạn của dì nhỏ chỉ là những hình ảnh mơ mơ hồ hồ trong kí ức của

cô.

Cô có chút áy

náy giương mắt nhìn Triệu Minh,cười khan nói "Ha ha. . . . . . Em không nhớ

rõ lắm. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Triệu Minh

nhìn cô, bình thản nói: "Miên Miên tiểu thư, khi đó em còn nhỏ, không nhớ

rõ cũng là điều bình thường thôi".

Chàng trai

này quả thực hết sức đáng yêu, cô nháy mắt mấy cái, "Anh Triệu Minh,anh chỉ

cần gọi em là Miên Miên là được rồi! Gọi tiểu thư nghe có vẻ không tự nhiên cho

lắm!"

Lời này vừa

nói ra, vừa chọc cho Triệu Minh trên gương mặt biểu lộ vui vẻ vô cùng.

Cả buổi chiều,

hai người ngồi ở bậc thang ngay khu nghĩa địa, chia sẻ cho nhau những kí ức xa

xưa.

Những hồi ức

kia, phần lớn mang theo mơ ước tươi đẹp về tương lai,còn có người bạn nối khố

tin cậy nhất, cô cũng chưa từng nghĩ rằng dì nhỏ lại có những kỉ niệm và mơ ước

đẹp như vậy.

"Xu Bối,

thích ăn nhất rau chân vịt . Cô ấy nói cô ấy muốn làm thủy thủ Popeye, sẽ được

ăn rau chân vịt."

"Ách. .

. . . . Thật là kinh ngạc!"

"Vậy em

biết Xu Bối sợ nhất cái gì không?"

"Dạ? Con gián? Hay là con rắn? . . . . . ."

"Không phải, đoán tiếp đi!"

"Con kiến?"

"Cũng không phải luôn!"

"Ách. . . . . . Đoán không được rồi, anh Triệu Minh, là con gì vậy?"

"Con gà con!"

"Ách. . . . . . Thế nào lại là con gà con?"

"Xu Bối đúng là sợ nhất con gà con,nhất là con gà mới vừa ra đời có bộ

lông màu vàng nhạt. Trước kia có lần bọn anh đi thăm nông trường, Xu Bối nhìn

thấy đám gà con mới ra đời, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu,dù đang mang

đôi giày cao những 8cm những vẫn hướng cái cây đại thụ bên cạnh trèo lên, cuối

cùng con gà con bị đuổi chạy, mà cô ấy vẫn còn sợ hãi, ở trên cành cây đúng một

đêm. Chỉ là từ nay về sau, lớp anh gọi cô ấy là Tri Chu nữ !"

"Tại sao ạ?"

"Em không phải cảm thấy cô ấy mang giày cao gót còn có thể trèo lên

trên cây, không phải Tri Chu thế là cái gì?"

". . . . . ."

. . . . . .

Bây giờ nhớ lại , Triệu Minh đã mang đến cho cô ba năm vui vẻ hiếm thấy

trong cuộc đời, có lúc cô nghĩ, cô là thật lòng thích anh, hay chỉ là thông qua

bóng dáng anh tìm về ảo ảnh vui vẻ trong qua khứ?

Có điều, tất cả đã không còn quan trọng, sau khi

xảy ra sự kiện kia, Triệu Minh liền từ từ từng chút một biến mất khỏi cuộc sống

của cô, giống như là anh chưa từng xuất hiện vậy.

Trước khi xảy ra sự kiện kia, đối với việc cô cùng Triệu Minh hay lui tới,

Hiên Viên là biết nhưng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, bây giờ ngẫm lại thì thực ra

lúc đó là anh đang cố đè nén tức giận.

Thật ra thì cô chỉ xem Triệu Minh như là một người bạn cũ của dì nhỏ mà đối

xử tốt như đối với anh trai mình mà thôi.

Nếu nói về mức độ thân thiết, thì vẫn còn kém xa so với tình cảm của cô đối

với người anh hai mà cô vẫn sùng bái từ nhỏ, còn có người hay thích cười duyên

cùng trêu chọc cô-Lăng Thịnh.

Cô cùng Triệu Minh vẫn là bảo trì khoảng cách với nhau, dù cho là có chơi

đùa với nhau những cũng là không có tiếp xúc chân tay. Ở chung một chỗ cũng chỉ

là chia sẻ cho nhau thức ăn ngon cùng kí ức ngày xưa, không hơn. Nhưng vào một

ngày, Hiên Viên lại làm ra một chuyện kéo khoảng cách giữa cô cùng Triệu Minh lại

gần nhau hơn, tối thiểu đối với cô mà nói, đó là lần đầu tiên cô chủ động tiếp

xúc đến thân thể người khác phái trừ anh hai.

Đó là vào một ngày cuối tuần, Triệu Minh tới tìm cô rủ cô đi công viên

chơi, ngẫu nhiên lúc đó anh hai lại ở nhà.

Cô thay quần áo xong, đi ngang qua thư phòng thì nghe thấy tiếng từ trong

phòng truyền đến.

"Anh rốt cuộc muốn cái gì đây?" Thanh âm của Hiên Viên mang theo

tức giận cùng mơ hồ đè nén, trong thoáng chốc, cô giống như nhớ ra hình như cha

cô cũng đã từng ở nơi này dùng thanh âm tức giận như vậy mắng ai đó.

Chỉ là trong nháy mắt, Triệu Minh đã lên tiếng, thanh âm nghe hơi uất ức,

"Diệp tổng quá lo lắng rồi, tôi chỉ là muốn chơi cùng Miên Miên tiểu thư

thôi, Miên Miên tiểu thư nhỏ như vậy đã mất đi cha và dì nhỏ, tôi. . . . . . Chỉ

là đơn thuần muốn làm cho Miên Miên tiểu thư vui vẻ mà thôi!"

Hiên Viên đứng đưa lưng về phía cô, nên cô không thể biết được vẻ mặt lúc

này của anh, nhưng nhìn anh sống lưng ưỡn thẳng tắp, còn có chút khẽ phát ra

rung động, cũng biết rằng anh đang rất tức giận, hiển nhiên cũng không có đem lời

của Triệu Minh để ở trong lòng.

Quả nhiên, anh mặc dù giận dữ ngược lại cười khe khẽ , "Anh