
uyện đã xảy ra, các loại cảm xúc thi
nhau ùa đến, ông bắt đầu hối hận sao lúc ấy lại đồng ý cùng với Phương Hi Lôi
ly hôn, ông bắt đầu hối hận vì thanh cao mà không tranh đoạt gia tài với Phương
Hi Lôi, bắt đầu hối hận rất nhiều sự việc, ông bắt đầu lại tưởng niệm mọi việc
Nếu như không có Lâu Thanh Thanh, có thể sau này sẽ
không có nhiều chuyện xảy ra, nếu như không có cô, ông vẫn có một cuộc sống xa
hoa như cũ, an nhàn sung sướng vẫn là tổng giám đốc Lâu
Nhưng quay đầu sao? Ông có đường quay lại sau? Trừ phi
ông không ngại chính mình lại bị mọi người cười nhạo
Từng trở thành người bị ba ba oán hận, Lâu Thanh Thanh
đã đau lòng đến chết lặng
Vô tri vô giác không biết đi bao lâu rồi, rốt cục thấy
một kiến trúc quen thuộc, là một quán bar, từng cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu và
bạn bè của cô cùng nhau tới, bảo vệ tại cửa tựa hồ muốn ngăn cô, nhưng lại bị
một bảo vệ khác ngăn trở, có lẽ hắn còn nhận biết nàng.
Bây giờ còn là hoàng hôn, quán bar vẫn còn rất vắng,
lúc này một người khách cũng không có, Lâu Thanh Thanh ngồi vào quầy bar, người
pha chế rượu hỏi cô “ Muốn uống gì”
“Tùy tiện”
Lâu Thanh Thanh ngồi ở chỗ kia đã phát ngốc rồi, không
biết khi nào thì có người đã ngồi cạnh cô
Người nọ nhận rượu, liền bắt đầu uống
Lâu Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng quá, kinh ngạc
nói: “ Trần Hạo”
“Lâu Thanh Thanh”
“ Sao em lại ở trong này?”
Hai người đồng thời hỏi ra những lời này, sau đó cùng
nhau trầm mặc, cô so với trước kia hấp dẫn hơn, nhưng thần sắc khó nén nét ưu
sầu, anh vẫn anh tuấn như trước, nhưng vẻ mặt tiều tụy, hai người thất thần
giống nhau cũng không nói gì
Cuối cùng Lâu Thanh Thanh mở miêng hỏi trước : “ Anh
gần đây như thế nào”
Trần Hạo lắc đầu, tựa hồ cũng không muốn nói tình hình
gần đây, lại hỏi ngược lại: “ Em gần đây bận cái gì vậy, hình như lâu rồi không
gặp em”
Lâu Thanh Thanh cũng không biết nên nói với anh cái
gì, anh cũng không truy vấn, vốn là chẳng qua là khách sáo. Lại nói tiếp bọn họ
lâu rồi không gặp mặt
Trong trí nhớ anh là chủ tịch hội học sinh trung học,
ôn nhu lại săn sóc, cô lén lút thầm mếm anh rất nhiều năm, bởi vì tự tin không
dám nói cho bất luận người nào, cho đến khi phát hiện Lâu Nghiêu Nghiêu cũng
thích anh, cô mới có dũng khí cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cạnh tranh
Nhưng, dần dần phát hiện anh cũng không giống như
trong tưởng tượng, cảm tình dần dần phai nhạt, chỉ còn lại có một ý niệm ở
trong đầu là phải cùng Lâu Nghiêu Nghiêu tranh
Đối với tình hình Trần Hạo gần đây, Lâu Thanh Thanh
cũng biết được, tài chính công ty nhà bọn họn gặp vấn đề lớn, đang vay tiền ở
nhiều nơi, nhưng không ai có thiện chí viện trợ, cuối cùng phải cùng Lâu gia
đáo ứng vay tiền, điều kiện là phải kết hôn với Lamphere.
Kỳ thật anh ta rất hạnh phúc, có một người con gái yêu
anh ta như vậy, một Lâu Nghiêu Nghiêu thứ hai
Nghĩ đến đây Lâu Thanh Thanh cười giễu cợt, cô đại
khái là một cô gái trong số ít cô gái thấy rõ con người Trần Hạo, kỳ thật ngay
từ đầu Lamphere bất quá chỉ là bắt chước Lâu Nghiêu Nghiêu,đáng tiếc người bắt
chước còn kém xa
Trần Hạo không bằng Tần Chí, ngay cả tìm phụ nữ cũng
không bằng
Nhưng mà, cho dù như vậy, Lamphere cũng yêu Trần Hạo,
so với các cô yêu nhiều hơn rất nhiều, yêu đến mức có thể hy sinh mạng sống,
cho nên, Trần Hạo còn có cái gì không biết đủ chứ? Lâu Thanh Thanh hỏi chính
mình, còn cô thấy đủ sao?
Đương nhiên không đủ, cho nên cô hiện tại đang do dự,
rốt cục có muốn cùng bạn trai hiện tại cùng nhau rời khỏi thành phố hay không
này, anh ấy thực sự yêu cô, đôi với cô tốt lắm, lần này không thể nghi ngờ,
nhưng là trước đó không lâu mới biết, người kia tự xưng là vợ trước của anh ta
lại nói cho cô biết, anh ta chẳng qua chỉ đang trong khoảng thời gian theo đuổi
yêu cực say đắm, sau khi quen biết hiểu nhau rồi mến nhau, rồi đi đến hôn nhân
ngọt ngào, cuối cùng anh ta sẽ ra đi mang theo hôn nhân tan vỡ cùng oán hận với
vợ trước, tiếp theo đi tìm những cuộc tình mới
Ánh mắt người phụ nữ kia nhìn cô với, vừa trào phúng
lại thương tình
Lâu Thanh Thanh không biết có phải là sự thật hay
không, cô thậm chí không dám hỏi, bởi vì cô luyến tiếc cuộc tình này
Hai con người với những nỗi buồn riêng bắt đầu uống
rượu, chìm đắm trong thế giới của mình, từng có một cái tên “ Lâu Nghiêu
Nghiêu”, đem bọn họ kết nối cùng nhau, nhưng mà bọn họ đều đắm chìm ở trong đó,
vô số kế hoạch chờ thời điểm để thực thi, người con gái tên Lâu Nghiêu Nghiêu
đó lại đột nhiên rời khỏi
Trăm phương ngàn kế, bày mưu lâu như vậy, giờ lại công
cốc, thật là tức đến nổi điên
Lâu Thanh Thanh uống uống, đột nhiên liền khóc lớn, cô
nói: “ Trần Hạo, em hối hận”
Anh nghiêm mặt xem cô, không hề có chút ý định muốn
biết.
Cô cứ khóc đến thương tâm muốn chết như vậy, giống như
muốn đem ủy khuất cả đời khóc ra
Cô hối hận quá muộn, đã muốn quay đầu lại nhưng không
có cơ hôi, vô số lần cô mơ thấy quá khứ, cõi lòng đầy vui sướng đến khi tỉnh
lại mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, cứ mãi như thế, từng nghĩ đến không
thèm để ý đến hết thảy mọ