
n ngày càng ngoáy, đến cả ngày tháng cũng không
ghi lại, tôi cỉ hiểu được một ít.
“Cô ấy
nói là tôi tự tay đẩy cô ấy xuống địa ngục. Trái tim của tôi co rút đau đớn,
tưởng như nghẹt thở, Tiểu Diệp, anh xin lỗi! Anh đã sớm hối hận rồi, rất nhiều
lần anh đã muốn nói sự thật cho em biết, nhưng anh lại sợ em sẽ rời xa anh. Vì
thế anh cứ do dự hết lần này đến lần khác, còn ông trời lại tàn nhẫn phán án tử
hình cho anh ngay lúc anh quyết định nói tất cả. Em hận tôi, ánh mắt của em
giống như một đao cắt nát trái tim tôi. Xin lỗi, Tiểu Diệp, đây là sụ trừng
phạt của ông trời đối với anh sao? Anh đã lợi dụng em, nhưng anh lại yêu em!
Khiến mỗi giây mỗi phút anh đều đau khổ. Tiểu Diệp, anh phải làm sao thì em mới
chịu tha thứ cho anh?
...
Việt
Phong… Tôi đau đớn gấp cuốn nhật kí lại, cắn chặt môi, nước mắt theo khe hở
giữa các ngón tay rơi xuống. Việt Phong!Việt Phong! Đau quá, bị áy náy và thù
hận chèn ép đau tới cỡ nào! Nếu lúc đó tôi chịu nghe anh giải thích, nếu ngày
đó anh không tới tìm tôi… Đều là tôi... đều do tôi, tôi cũng là hung
thủ hại chết anh! Tôi phải đối mặt như thế nào đây? Việt phong, anh yêu
tôi như vậy, yêu đến mức trả giá bằng cả tính mạng, còn tôi lại ích kỷ đẩy anh
xuống địa ngục, đều do tôi mà ra!
Việt
Phong… xin lỗi, em xin lỗi, chỉ vì yêu em…
Tôi ôm
lấy khuôn mặt của mình, cơ thể run rẩy dữ dội, ngực như bị bóp nghẹt, khiến tôi không ngừng thổn thức. “Việt
Phong... Tại sao...”
Một đôi
tay từ phía sau mềm nhẹ ôm lấy tôi, ôm lấy thân mình đang run run của tôi. Tôi
đau đớn khóc to, ngón tay gắt gao bám vào cổ áo của Giang Minh. “Tại sao, tại
sao lại tra tấn tôi như vậy, tôi không thở nổi! Đau quá!”
“Duyệt
Duyệt… Đó không phải là lỗi của chị, anh ấy chết không phải do lỗi của chị!”
Cho tới
tận lúc này, thay vì nói là báo thù cho Việt Phong, không bằng nói là để cứu
vớt linh hồn vẫn luôn cảm thấy áy náy của tôi. Tôi thường xuyên nghĩ rằng, nếu
không có tôi, Việt Phong có lẽ đã sống rất tốt. Nếu không phải bởi vì yêu tôi,
anh ấy sẽ không trở mặt với Đường Tỉ Lễ. Đều, đều do tôi...
Giang
Minh nói đúng, tôi vẫn luôn cảm thấy cái chết của Việt Phong là do lỗi của
mình, tôi vẫn luôn để cho sự áy náy tra tấn bản thân mình. Sống thực sự rất vất
vả!
Dự án
công viên đang bước vào giai đoạn quan trọng, Giang Minh và Đường Diệc Diễm đã
mở rộng văn phòng vốn có ở công viên ven biển, hợp thành một địa điểm làm việc
tạm thời.
Hôm
nay, Giang Minh bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, sống chết lôi kéo tôi và vài
đồng nghiệp nữa, nói là muốn đi liên hoan. Tôi nghĩ chắc là do nghẹn lâu quá,
gần đây, bởi vì làm việc mà quả thực cậu ta đã vất vả nhiều, trên mặt lão gia
cũng hiện lên vẻ tươi cười hiếm thấy!
Qua
Nhan cũng đến đây, Giang Minh đã đồng ý để con bé ở trong nước học trung học.
Trước mặt Qua Nhan, Giang Minh thu hồi tất cả vẻ bất cần đời, thật sự giống như
một người anh trai, vẫn một bộ dáng che chở cho con bé như lần đầu tiên gặp gỡ
vào ba năm trước. Cho dù bản thân chịu bao nhiêu vết thương, vẫn quật cường bảo
vệ cô em gái bé nhỏ trong lòng!
Nhưng
ánh mắt Giang Mình nhìn Qua Nhan cũng chỉ là cái nhìn của một người anh trai.
Qua Nhan không hiểu được, dù có cố gắng làm tốt tất cả mọi việc để lấy lòng
Giang Minh, thì cũng chỉ bị tổn thương sâu thêm mà thôi!
“Anh
Minh, dạo này ti vi toàn đưa tin về anh nha, tuyệt quá!” Trong mắt Qua Nhan
tràn đầy sự sùng bái, vừa mới đến đã quấn quýt Giang Minh không rời.
Giang
Minh chỉ uống rượu, cười cười, trong mắt cũng bất giác tràn đầy vẻ đắc ý.
Nha đầu
này, miệng luôn ngọt như vậy!
Qua
Nhan làm mỗi người ở đây đều phải cười hì hì, không khí cũng vì thế mà trở nên
sôi động hơn.
“Nguy
rồi, tôi để quên đồ án bể bơi ở công ty mất rồi, ngày mai còn phải đưa lên các
cơ quan khác xét duyệt nữa!” Tiểu Trương bỗng nhiên hét to một tiếng, che miệng
lại.
“Vậy
còn không mau đi lấy, quỷ liều lĩnh!” Tiểu Lí bĩu môi. “Tôi thấy cô ấy à, là bị
tình yêu mê hoặc mất rồi, vứt đồ bừa bãi!” Thì ra lần đó Tiểu Lí vô tình tác
hợp lại giúp Tiểu Trương thật sự cùng người đàn ông tặng danh thiếp cho cô ấy
hẹn hò với nhau. Tiểu Lí thường nói, nếu hai người kết hôn, cậu ấy chính là
người mai mối, nên nhất định phải lấy một bao lì xì đỏ thẫm!
“Vậy...
Tôi...” Tiểu Trương đẩy nhẹ kính mắt, khuôn mặt thanh tú vì những lời Tiểu Lí
nói mà bỗng chốc đỏ lên.
“Hay là
để tôi đi lấy cho!” Tôi không thích bầu không khí trong quán bar, ra ngoài hít
thở một chút cũng tốt!
“Diệp
tiểu thư…”
“Không
sao, tôi cũng có xe, rất nhanh sẽ trở lại thôi!”
“Muốn
tôi đi cùng chị không?” Giang Minh ngẩng đầu nói, Qua Nhan lập tức căng thẳng
kéo tay hắn, lo lắng nhìn tôi.
Nhìn
dáng vẻ khẩn trương của nha đầu kia, tôi buồn cười lắc đầu.“Tôi cũng không phải
trẻ con, một lát sẽ trở lại ngay!”
Hơn
mười phút sau, xe di chuyển trên đường vòng qua công viên ở ven biển, đang
trong giai đoạn thi công nên công trường luôn bật đèn sáng trưng. Vì muốn bắt
kịp tiến độ mà mọi nhân viên đều tăng ca để có thể hoàn thành công việc sớm,
bây giờ đã