
rong. Đột nhiên mở mắt, thở dài nói: “Cẩn nhi, chuyện tới . . . nước này, hết thảy . . . hết thảy như nàng mong muốn . . .
hết thảy như nàng mong muốn . . . Nàng . . . lui ra . . đi!” Cẩn nhi là
nhũ danh của Nguyễn hoàng hậu, ông ta chỉ gọi bà như vậy trong ngày tân hôn, sau đó vài chục năm, bà cũng không còn nghe được thanh âm đó nữa.
Hiện giờ chỉ một câu gọi đơn giản, đã lâu như vậy, giờ đây ông ta một lần nữa gọi một tiếng đó, lại có cảm giác tự nhiên thoải mái tựa như
chưa từng có chuyện gì xảy ra thế sao?
Thế nhưng, bà không thể cũng tự nhiên
như vậy. Bà không làm được. Nguyễn hoàng hậu hít sâu một hơi, toàn là
mùi hương đậm đặc của thảo dược, lạnh băng nhắc nhở bà, kim châm cứu và
thuốc đã không còn tác dụng đối với ông ta. Nhưng bà cam tâm, rất cam
tâm: “Hoàng thương nói đi, nói đi, vì sao lại gạt thiếp? Năm đó rõ
ràng trái tim người đã có Âu Tĩnh Chi, vì sao lại muốn gạt thiếp?” Cảnh Nhân đế hơi hơi giật giật môi, nhưng vẫn không chịu nói, chậm rãi quay
đầu.
Nguyễn hoàng hậu ngã ngồi trên mặt đất,
hai hàng lệ chậm rãi từ khóe mắt, dọc theo hai má, rơi xuống. Toàn thân
đều là ngọc ngà châu báu, váy áo tơ tằm, trông thật tôn quý quang vinh.
Nhưng dường như cái gì cũng không phải.
Mười ngày sau, Cảnh Nhân đế băng hà, thế gian xưng Cảnh Tông Văn Túc – Võ Duệ Thánh – Tuyên Hiếu hoàng đế. Đám
phi tử cùng Thục phi đều phải tuẫn táng. Hoàng thái tử Bách Lý Hạo
Triết kế vị, thay đổi niên hiệu, tức năm Hi Trữ thứ nhất.
Tiếng ve râm ran từ những lùm cây truyền đến. Mặt trời chói chang đã lên quá đỉnh đầu, như một nguồn năng lượng
vô tận, thiêu đốt không ngừng. Thị nữ và nội thị đi thành đoàn, đứng ở
rất xa chỗ cửa sau của đại điện. Trong điện mặc dù đã để một khối băng
lớn, nhưng vẫn như lồng hấp, không làm cho người bên trong đổ mồ hôi thì không chịu bỏ qua.”
Nguyễn Vô Song mặc một thân váy dài
trắng, nửa cánh tay lộ ra bên ngoài trắng như tuyết. Vì là quốc tang,
nên trong cung màu sắc đều giống nhau. Ngay cả tấm rèm mỏng trên song
cửa sổ cũng là màu xanh nhạt, nhìn từ xa, giống như dải mây trắng nơi
chân trời, một số khác gần như trong suốt.
Mặc Trúc bưng lên một chén trà hoa cúc
mật ong đã ướp lạnh: “Không khí hôm nay còn oi bức hơn, k!” Mặc Lan và
hai thị nữ đang dâng trà, hầu hạ Nguyễn Vô Song vừa mới rời giường sau
giấc ngủ trưa, quay đầu ra, chế giễu nàng nói: “Đừng nói hỗn, không nhìn thấy trong điện này luôn luôn có khối băng sao? Mùa này, vốn là như
vậy. Vả lại, băng lạnh trong hoàng cung hơn phân nửa đều được mang đến
Chiêu Dương điện. Ngươi còn muốn sao nữa?” Nói xong, làm bọn thị nữ đang bưng chậu rửa mặt và khăn lụa đứng bên cạnh cũng phải phì cười.
Nguyễn Vô Song cũng cười yếu ớt, bụng
nàng càng lúc càng lớn, đã gần đến ngày sinh rồi, lại càng không chịu
được nóng. Mỗi khi tới buổi tối lại lăn qua lăn lại, không đêm nào có
thể ngủ yên giấc được. Cho nên Bách Lý Hạo Triết đã sai người đem những
khối băng trong hoàng cung ban cho Chiêu Dương điện. Nhìn thấy trong
điện có một thùng băng, đang không ngừng tỏa ra khí lạnh bàng bạc,
trong lòng liền không khỏi vui sướng, giống như gió tháng 4 thổi qua,
làm cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc này Bách Lý Hạo Triết đã đăng cơ,
Nguyễn Vô Song cũng được phong làm hoàng hậu, nửa tháng trước đã chuyển
vào Chiêu Dương điện – nơi tượng trưng cho thân phận hoàng hậu của Bách
Lý hoàng triều. Mà Nguyễn hoàng hậu, giờ đây đã chuyển thành Nguyễn
thái hậu, hiện giờ, Nguyễn thái hậu cũng đã chuyển tới Từ Trữ điện tẩm
cung của thái hậu vương triều Bách Lý để an dưỡng tuổi già.
Nguyễn Vô Song nhận lấy nước trà từ tay
Mặc Trúc, dùng nắp chén trà bằng bạch ngọc lược bớt vài cánh hoa cúc,
chén và nắp ngẫu nhiên va chạm, truyền ra những âm thanh lách cách. Khẽ
cười cười, nhấp một ngụm, độ ấm rất vừa phải: “Bác ở Từ Trữ điện có quen không?” Sáng sớm nay nàng đã sai Mặc Trúc đến Từ Trữ điện của thái hậu
để thỉnh an. Mặc Trúc lúc này mới dừng việc vui đùa với Mặc Lan, nghiêm
chỉnh trả lời: “Thưa tiểu thư, Mộc cô cô nói, thái hậu ở đó cũng tốt.
Nhưng tinh thần rất sa sút, mấy ngày nay đều không có ăn cơm.” Tạm dừng
lại một chút, lại nói tiếp: “Tiểu thư, nô tì cũng nhìn ra, thái hậu gần
đây đã gầy đi rất nhiều . . .” Tuy Nguyễn Vô Song giờ đây đã trở thành
hoàng hậu, nhưng trong lòng của những nha hoàn trong Nguyễn phủ, Nguyễn
Vô Song vẫn như trước, là tiểu thư của các nàng. Cho nên vẫn giữ cách
xưng hô như cũ.
Hai hàng lông mày của Nguyễn Vô Song hơi nhíu lại, đem chén bạch ngọc buông xuống, đỡ lấy thắt lưng nói: “Ta
phải đi đến Từ Trữ điện xem một chút thì mới yên tâm được.” Mặc Lan vội
ngăn lại: “Tiểu thư, Tô thái y nói, kỳ sinh của người chính là mấy ngày
nay, năm lần bảy lượi dặn dò bọn nô tì phải chăm sóc tiểu thư thật tốt,
không thể đi lại nhiều.” Nguyễn Vô Song một tay chống thắt lưng, chậm
rãi đứng lên.
Mặc Lan gấp gáp hướng Mặc Trúc nháy mắt. Mặc Trúc mặc dù thích vui đùa, nhưng vốn cũng là người thông minh, tiếp lời nói: “Tiểu thư, thái hậu nương nương và tiên đế tình cả