
chỗ canh gác, mặc cho gió táp mưa sa, vòng tuổi thay đổi, không chịu lộ ra dù chỉ một giọt tâm sự. Vô Song không nói gì
nắm lấy tay bác, đáy mắt hiện lên vài tia đau đớn.
Khi ra khỏi Từ Trữ điện thì đã là buổi tối muốn đi phải
soi đèn, trời mưa tí tách. Mặc Lan đã an bài Loạn kiệu, Vô Song
lòng đầy tâm sự, tiếp nhận cây dù trong tay Mặc Trúc, khoát tay áo, nói: “Các ngươi lui ra đi, để ta một mình yên tĩnh.”
Ngự hoa viên buổi tối, vì là mùa thu, trên mặt đất tràn đầy lá
vàng khô rụng, dẫm lên phát ra vài tiếng “sàn sạt” . Bác là vì
tiên đế mà bệnh. Tiên đế đã muốn đi trước, bệnh này phải như thế nào
điều trị đây? Năm tháng lặng yên trôi đi, mặc cho những nốt nhạc
trên phím đàn tranh lượn lờ trên đầu ngón tay. Không gian lắng
đọng lại, chuyện xưa thì sao đây?
Gió xuyên thấu qua màn mưa chậm rãi thổi tới, lạnh lẽo khiến
nàng rùng mình mấy cái, có tia hàn ý lạnh lẽo xẹt qua trong
lòng. Bất tri bất giác đã về tới Chiêu Dương điện, Mặc Lan cùng Mặc
Trúc sớm đã ở bên ngoài chờ đợi. Thấy nguyễn Vô Song, vội vàng chạy
tới, mở dù cheo mưa, mang áo choàng khoác cho nàng.
Mặc Lan tinh mắt, đảo qua đã thấy giầy vải của Nguyễn Vô Song
đã ướt nhẹp, phân phó nói: “Nhanh đi chuẩn bị nước ấm.” Thị nữ rất
nhanh đem nước ấm đi lên đổ vào bồn. Nhiệt độ của nước ấm rất thích hợp, ấm áp mà thoải mái, từ dưới đáy bốc hơi lên, cả người
tựa hồ cũng ấm áp hơn hẳn.
Bọn thị nữ đem bồn nước bưng đi ra ngoài, bên trong thực tĩnh lặng. Mặc Lan cùng Mặc Trúc vốn là người thông minh, thấy tiểu thư có bộ
dáng nàng, tự nhiên biết nàng vì thái hậu mà phiền lòng. Cũng không dám quấy rầy, nhẹ nhàng lui ra. Mới đóng cửa lại, quay đầu lúc này mới chú ý tới thị nữ cùng nội thị đã quỳ ngăn lắp phía trước, thì ra
là Bách Lý Hạo Triết đến đây. Hai người vội chạy đến hành lễ,
vừa muốn hô “Hoàng Thượng vạn tuế.” Đã thấy Bách Lý Hạo Triết làm động tác chớ có lên tiếng, lời nói đến bên miệng vội nuốt đi
xuống.
Bách Lý Hạo Triết khẽ đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong thắp
một ngọn đèn lồng, mờ ảo. Trên giường không có một bóng người,
hiển nhiên hôm nay hoàng nhi không ở tẩm phòng. Nàng đang ôm chân ngồi
trên cẩm tháp, đầu đặt trên đầu gối, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Từ ngày thành thân đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy
nàng có tư thế ngồi như vậy, cho tới bây giờ đều là cao quý tao
nhã, dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng như ngày hôm nay, giống như đây mới
chân chính là nàng —-
Không biết vì sao, hắn giống như bị kích thích đến cây hyền trong
lòng, thân thể đột nhiên chấn động. Trong mắt giống như là không thể
tin, nhưng đó chỉ là cảm xúc trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi
phục bộ dáng bình tĩnh thường ngày. Tựa như cảm xúc đó chưa
từng xuất hiện. Bước chân không có cố ý nhẹ nhàng nữa, tựa hồ
cố ý muốn cho nàng nghe thấy.
Nguyễn Vô Song nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn từng bước một đi
lại đây. Đần độn phản ứng lại, có một tia bối rối bước xuống
khỏi cẩm tháp.
Xong mới phát giác, bản thân chân trần đứng trên nền cẩm
thạch, lạnh lẽo chua xót, nguyên lai nàng vẫn chưa mê man. Bách Lý
Hạo Triết cũng đã phát giác, mỉm cười, hai tay giơ ra, ôm chặt lấy
thắt lưng mảnh khảnh của nàng, phủ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận lạnh đấy.” Nàng chỉ cảm thấy một trận long trời lở đất, cả
người đã bị hắn bế bổng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên cẩm tháp.
Nàng ôm chặt cổ hắn, vững vàng thân mình, khi bước đi châu
ngọc khẽ lay động, nặng nhẹ không đồng nhất đánh vào trên mặt hắn.
Ánh mắt hắn vẫn như trước chăm chú nhìn vào y phục của nàng,
nàng chỉ cảm thấy hô hấp một trận dồn dập, bản năng muốn giơ tay kéo
lại tà váy, lại vẫn là đã muộn một bước, tay đã bị hắn cầm lấy, có cảm giác kiều diễm khó tả. Nàng cúi đầu khẽ gọi một tiếng:
“Hoàng Thượng ——–”
Bách Lý Hạo Triết chỉ cảm thấy mịn màng không chịu nổi,
mảnh mai tinh tế, nhu nhược không có xương. Lành lạnh như tuyết,
có chút băng hàn, giống như dùng bạch ngọc thượng đẳng điêu khắc
mà thành, nhưng lại loáng thoáng mang theo hương hoa nhài như ẩn như
hiện, trong lòng bất giác rung động. Nàng chỉ cảm thấy mặt lập tức
nóng lên, ngay cả bên tai cũng đỏ lên, hơi hơi giãy dụa, muốn lùi về.
Hắn không chịu buông tay, giằng co, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, dán
trên da thịt nàng, như là chậu than hồng ngày đông, khiến cho
toàn thân nàng nóng cháy lên.
Hắn cúi mặt xuống, khóe miệng mang theo ý cười như có như
không, con ngươi hơi hơi tà tà nhìn nàng, giống như đang thưởng thức
vẻ quẫn bách của nàng, ánh mắt sâu lắng sáng lạn như sao. Nàng
không dám nhìn thẳng, đành phải nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy có hơi
thở ấm áp ẩm ướt thổi qua, tim đập loạn nhịp, muốn tránh
cũng không chỉ có thể khẽ nói: “Hoàng Th