
phụ
hoàng hỏi. Có thể cùng chơi đùa giống như đại ca với phụ
hoàng hiện tại, trong trí nhớ của hắn là chưa từng có. Thậm
chí ở trong trí nhớ của hắn, phụ hoàng ngay cả ôm cũng chưa từng ôm
hắn.
Nội thị thân cận bên người tìm
phải tìm trái, cuối cùng tìm được hắn ở sau gốc cây gần tàng
liễu: “Nhị hoàng tử, cuối cùng nô tài cũng tìm được ngài. Sao đang yên đang lành lại nấp sau gốc đại thụ làm gì.” Nội thị lôi kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, từng bước một đi xa. Hắn không muốn rời đi,
ngẫu nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đại ca được phụ hoàng ôm trong
ngực, cười khanh khách không ngừng. Tuy rằng không nghe thấy nói cái
gì, nhưng tiếng cười vẫn trong trẻo truyền tới —
Bách Lý Hạo Triết đột nhiên bừng
tỉnh lại, chuyện đã nhiều năm như vậy nay lại hiện rõ ràng ở
trước mắt. Trước đây hắn không hiểu vì sao phụ hoàng lại yêu thương đại ca như thế, mà lại chẳng thèm quan tâm đến hắn. Vì được đến một câu khen ngợi của phụ hoàng, hắn dốc lòng học tập, học tài
trị quốc, khi nhàn rỗi liền học cưỡi ngựa, bắn cung. Vào hè
cho dù nóng bức, ngay cả chim chóc cũng trú ngụ dưới tàng cây
không thấy tăm hơi. Khi đọc sách không được người khác quạt cho,
cũng không được tự quạt, ngồi nghiêm chỉnh, khi đó viết chữ, mỗi chữ đều viết đến 100 lần, luyện đến khi nét bút như thư pháp. Nhưng cho dù hắn có biểu hiện xuất sắc như thế nào, phụ hoàng
chỉ là gật đầu hài lòng mà thôi. Cũng không ôm hắn một cái. Phụ
hoàng chưa bao giờ biết, thứ hắn muốn không phải là ban thưởng
rực rỡ, mà là một hành động nho nhỏ của người, chỉ cần một cái vỗ vai nhẹ khen ngợi, như vậy hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng hắn
chưa từng có được đến, ngay cả một câu nói thân thiết nho nhỏ, một
động tác ấm áp đơn giản, cái gì cũng không có, lâu dần, giống như
hết thảy chính là hy vọng xa vời.
Bóng đêm đã dần dần lui đi, mông lung
có thể nhìn thấy bài trí trong đình điện. Có vẻ không giống
với bình thường, hắn hơi hơi trừng mắt nhìn, lúc này mới giật mình
lại đây, hắn ở Thừa Kiền điện mà ngắm Chiêu Dương điện. Bên cạnh cũng
không có nàng, tất nhiên sẽ không có mùi hương thản nhiên kia. Có
lẽ chính là đã thành thói quen, nhiều năm như vậy, hắn đã quen chỉ
có một mình. Nhưng sau khi có nàng, bởi vì một đoạn ngày kia có nàng, hương vị của nàng, cho nên cũng thành một loại thói quen. Nhưng Thẩm
thúc không biết chính là, có thói quen sẽ thành nghiện, muốn đem một
thói quen từ bỏ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng là hắn
không có cách nào không từ bỏ!
—–
Từ Trữ điện không ngừng truyền đến tiếng ho khan, cách bình phong chạm trổ bằng lim dày, vẫn không
ngừng truyền ra. Nguyễn Vô Song còn chưa đi vào nội tẩm, đã nghe thấy
cực rõ ràng. Lòng vốn đã lo lắng, lại càng thêm trầm trọng. Thái y
cũng đã bẩm báo thập phần tường tận, tâm bệnh phải dùng tâm dược để
trị liệu. Nhưng bác không có ý niệm sinh tồn, mặc cho Hoa Đà tái thế,
cũng là khó xoay chuyển nổi càn khôn.
Xốc rèm che đi vào, chỉ thấy Mộc cô cô
bưng chén thuốc thị hầu ở bên. Thấy Nguyễn Vô Song tiến vào, vội quỳ
xuống hành lễ. Nguyễn thái hậu hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng nhìn chung ngủ rất an tường. Nguyễn Vô Song ngẩng đầu
nhìn Mộc cô cô liếc mắt một cái, Mộc cô cô lắc lắc đầu. Ánh mắt chuyển
qua chén thuốc bạch ngọc, màu thuốc đen như mực, tràn đầy một
chén, chưa chút suy chuyển.
Nguyễn thái hậu giống như ngủ mà lại
không ngủ, hơi hơi hé mắt, mơ hồ nhìn thấy Vô Song, bỗng nhiên nhớ
tới một chuyện tình nói: “Mộc Thanh, đi đem hộp ngọc lấy đến đây.” Giãy
dụa muốn đứng lên, Vô Song vội nâng bà chậm rãi ngồi dậy. Chỉ thấy
Nguyễn thái hậu quan sát Vô Song nửa ngày, ánh mắt ôn hòa: “Có phải gần đây lo lắng cho bà già này hay không, mà càng ngày càng gầy
yếu thế?” Nguyễn Vô Song khẽ lắc đầu: “Cháu không có tâm sự gì.
Bác từ nhỏ yêu thương Vô Song, đây là thuộc bổn phận của Vô Song. Bệnh của bác chỉ là bệnh vặt, chỉ cần bác đúng giờ uống thuốc, lập
tức là có thể thuốc đến bệnh đi.” Nguyễn thái hậu khẽ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Bệnh của ta ta tự biết.”
Khi nói chuyện, Mộc cô cô đã đem hộp
ngọc lại đây. Nguyễn thái hậu dùng ánh mắt ý bảo Mộc Thanh đem hộp đưa
cho Nguyễn Vô Song. Trên nắp hòm có khắc hoa mẫu đơn màu trắng,
tầng tầng cánh hoa, trông rất sống động, xanh ngọc ôn nhuận, nắm trong
tay ôn hòa mát rượi. Nàng giơ tay tiếp nhận, khó hiểu nhìn bác.
Nguyễn thái hậu nói: “Mở ra nhìn xem.”
Vật ở bên trong cũng không phải là
thứ khác thường gì, nhìn gần là một tờ giấy Tuyên Thành gấp
nếp bình thường. Nàng giật mình nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Nguyễn thái hậu nói: “Bác ——-” Nguyễn thái hậu khẽ gật gật đầu,
ho khan vài tiếng mới nói: “Không tồi. Đúng là tờ giấy thỏa thuận
đó.” Nguyễn Vô