
liền có hai người chạy vội tới. Thời điểm vừa gặp
được nàng như nhìn thấy quỷ, lại giống như tìm thấy được trân kì dị bảo
mà mừng như điên.
Bọn họ đứng ở trước mặt nàng, nước mắt vòng quanh, bọn họ nói nàng
chính là muội muội của bọn họ. Không biết vì sao, tuy rằng không nhớ rõ
bọn họ, nhưng nàng lại có cảm giác tin tưởng bọn họ không có lừa nàng,
bởi vì trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết, cảm giác an toàn này
không thể lừa được.
Bọn họ đem nàng tới Tín Châu, lấy thân phận Mục Ngưng Yên một mực
giấu trong phủ. Nàng ở lại Tín Châu trải qua những ngày tháng rất yên
bình.
Sau bởi vì mẫu thân sinh bệnh, cho nên hai vị đại ca mới đem nàng về
kinh thành, cũng dặn nàng trước mặt người khác chỉ có thể gọi họ là biểu ca. Ngay cả nô tỳ theo hầu bên người nàng lúc bắt đầu ơ Tín Châu là Lưu Ly cũng không biết việc này, chỉ một mực nghĩ nàng là đại tiểu thư của
Mục gia.
(Về thân thế, sự tình của Mục gia, tác giả sẽ có giải đáp sau. )
Chính là thời điểm nàng còn chưa khôi phục trí nhớ liền gặp Mạnh Lãnh Khiêm. Đối với Mạnh Lãnh Khiêm, nàng không phải là không có chút tình
cảm với hắn, luận về dung mạo hay gia thế hắn đều xứng đôi với nàng. Tâm tư thiếu nữ từ trước đến nay đều là như thế cả.
Nếu là cả đời này nàng không thể khôi phục trí nhớ, nàng cùng Mạnh đại ca có lẽ cũng có thể vợ chồng hài hòa, ân ái đến già.
Như vậy không hẳn là không tốt. Như khoảng thời gian hoa mỹ, tĩnh lặng trước đây.
Chính là. . chính là nàng khôi phục trí nhớ, Nàng nhớ lại hắn, nhớ tới Thừa Hiên, tất cả mọi chuyền đều dần dần hiện lên . . . Phượng Nghi điện một mảnh tĩnh lặng, . . . . ngay cả tiếng đồng hồ nước đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Bách Lý Hạo Triết đứng im như cây tượng gỗ, không hề nhúc nhích. Một
lúc sau mới cúi đầu nói: “Vô Song, chuyện trong quá khứ chúng ta đều
quên đi có được không?”
Khóe miệng Mục Ngưng Yên không là Nguyễn Vô Song mới đúng khẽ nhếch
lên, thản nhiên mở miệng lời nói lại châm chọc đến tận cùng: “Bách Lý
Hạo Triết, một khi ngươi đã tinh thông y lý như vậy, vậy sao không ban
cho ta một đơn thuốc, làm cho ta có thể quên tất cả mọi chuyện đi.” .
Không, nàng sao có thể quên? Nàng sao có thể quên hết được chứ?
Năm đó nàng toàn tâm toàn ý đối với hắn, mà hắn lại đối đãi với nàng
như vậy. Có lẽ hắn quả thực có thời điểm đối với nàng rất ôn nhu, nhưng
một chút ôn nhu kia cũng là giả dối, đều chỉ là hắn diễn trò mà thôi.
Cho đến bây giờ, mỗi khi nàng nhớ lại trái tim vẫn không thể kiềm chế
được mà đau đớn.
“Trên đời này làm gì có loại thuốc như vậy chứ?” . Nếu như có thì hắn đã ban cho chính mình. Nếu mà như thế thì sau khi nàng rời đi hắn chỉ
cần uống một ngụm đã có thể sớm giải thoát chính mình.
Nàng nghiêng đầu, mang theo ý cười nhẹ, nhìn hắn, hận ý trong miệng
nàng từng từ từng từ một phun ra: “Cho nên ngươi đừng hy vọng xa vời
rằng ta có thể quên” . Lúc trước hắn tàn nhẫn đối với nàng, bây giờ lại
muốn nàng quên đi thù hận sao?
“Ta cả đời này cũng sẽ không thể quên, Bách Lý Hạo Triết”
“Nếu không phải ngươi ép ta, đời này ta không muốn gặp lại ngươi”
Nàng từng toàn tâm toàn ý đặt trên người hắn, buồn vui của hắn cũng
là buồn vui của nàng. Đó chính là người đã cùng nàng đầu gối tay ấp,
khiến cho tâm tu nàng vướng bận thổn thức sao. Nhưng tất cả đều chỉ là
lợi dụng, là diễn trò mà thôi. Mục tiêu chính là loại trừ nàng, loại trừ toàn bộ Nguyễn Gia. Nàng cả đời cũng không muốn gặp lại hắn. Hắn không
khỏi lùi về phía sau mấy bước. Tuy rằng hắn vẫn biết nàng hận hắn, nàng
trách hắn. Nhưng khi nghe được những lời này từ chính trong miệng nàng
nói ra, sức sát thương quả là vượt xa những gì hắn nghĩ.
Nàng hận hắn, cho nên ngay cả cốt nhục của nàng và hắn cũng không
muốn. Nếu một nửa dòng máu của đứa bé trong bụng nàng không phải là của
hắn thì nàng nhất định sẽ không làm như thế. Hắn quét ánh mắt lạnh lung
dừng ở túi hương trên người nàng, chỉ còn là một miếng vải cháy dở nhưng nàng vẫn giữ lại bên người, ngày đêm nhìn ngắm. Hắn ghen tị điên cuồng, nếu không phải hắn ban một đạo thánh chỉ thì nàng đã sớm là của người
khác. Nàng sớm đã không cần hắn.
Hắn không hiểu vì sao đáy lòng rất khó chịu, hắn không bao giờ nguyện ý kìm nén nữa, mặc cho con dã thú điên cuồng trong người cứ bùng phát
đi. Hắn cười lạnh lùng thốt: “Người mà có lẽ cả đời ngươi không thể quên chính là Mạnh quận mã gia phải không? Lúc trước nếu không phải là ta hạ chỉ cho ngươi tiến cung thì ngươi hiện tại hẳn là đã cùng hắn con cháu
đầy đàn? Cho nên ngươi mới hận ta như vậy. Ngươi hận ta, đơn giản là vì
ta vì đã chia rẽ ngươi và hắn mà thôi” .
Theo người của hắn điều tra ra được, nàng cùng Mạnh Lãnh Khiêm quả
thực có tình cảm với nhau. Nếu không phải hắn xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ nàng đã sớm là thê tử của Mạnh Lãnh Khiêm.
Nàng hít một hơi thật mạnh, mỏ to mắt, sợ hãi mơ hồ nói không thành
lời. Chuyện giữa hắn và nàng sao lại có thể liên lụy đến Mạnh đại ca
chứ.
Nàng đang sợ hãi, sợ hãi cái gì? Hắn lạnh lùng cười, Mạnh Lãnh Khiêm ở trong mắt hắn chỉ là một con kiến, hắn muốn hắn ta can