
h ba chết thì hắn không thể sống đến canh năm. Hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một
câu, nhưng biểu tình cùng phản ứng của nàng lại đau đớn như thế. Nàng
thật sự để ý cái tên họ Mạnh kia sao?
“Ngươi hãy chết tâm đi, đời này ngươi đừng mong rời khỏi hoàng cung này, mà Mạnh Lãnh Khiêm. . .”
Nàng bỗng hốt hoảng, mở to mắt nhìn hắn: “Ngươi, ngươi muốn làm cái
gì?” . Nàng cùng Mạnh đại ca còn có Mạnh phủ không có quan hệ gì, nhưng
trong thiên hạ này hắn là lớn nhất, chỉ cần hắn nói một câu thì cả Mạnh
phủ cũng coi như xong.
“Bách Lý Hạo Triết, đây là chuyện giữa ta và ngươi, Mạnh đại ca không liên quan đến chuyện này”
Nàng đến bây giờ lại ở trước mặt hắn mà gọi Mạnh Lãnh Khiêm là Mạnh
đại ca. Khá khen cho nam có tình, nữ có ý. Lòng hắn lạnh như băng. Nàng
để ý đến người kia như vậy sao?
Nàng thật sự rất để ý đến hắn ta, chính là nàng làm bộ như không biết mà thôi. Nàng thậm chí còn có hôn ước với hắn ta. Trước lúc tiến cung
cũng không thèm để ý đến danh tiết mà lén lút gặp hắn ta. Bữa tiệc
thưởng cúc nàng lúc nào cũng chăm chú nhìn hắn ta, âm thầm rơi lệ. Mạnh
Lãnh Khiêm sau khi uống say mèm còn thất thố ở trước mặt hoàng thượng mà làm đổ chén rượu. Mà hắn thì sao, là tự lừa mình dối người giả bộ như
không biết mà thôi.
Hắn khoanh tay mà đứng, khóe môi hiện lên ý cười tàn nhẫn. Nàng lại
cả người phát run, tựa như đang bị giam cầm trong hầm băng, tuyệt vọng
lùi về sau từng bước; “Bách Lý Hạo Triết ngươi muốn làm cái gì?” .
Hắn đứng, chính là cười, cười lạnh lùng, cười điên cuồng, đến cuối
cùng tiếng cười thấp xuống thì thào mà nói “Ta muốn làm cái gì? Ta muốn
làm cái gì ư?” .
Đêm đó, một đạo thánh chỉ ban xuống bắt Mạnh quận mã gia vào ngục.
Bình Yên Vương cùng Mạnh thượng thư quỳ ở ngoài cửa Thừa Càn điện cầu
xin.
Trong Thừa Càn điện, Thạch Toàn Nhất lo sợ bẩm báo “Hoàng thượng,
Ngưng phi nương nương mấy ngày nay ngay cả nửa giọt nước cũng chưa động
đến. . .” . Hoàng thượng hai ngày nay sắc mặt cực kỳ u ám, hắn hầu hạ
bên cạnh nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa gặp qua bao giờ.
Bách Lý Hạo Triết “Ba” một tiếng ném tấu sớ rơi xuống đất, tức giận phất tay áo: “Bãi giá đến Phượng Nghi cung” .
Nàng cuộn người, sườn mặt tựa vào cẩm tháp, sắc mặt tái nhợt tiều
tụy. Đối với hắn căn bản là thờ ơ, ngay cả một chút ánh mắt cũng không
thèm liếc tới.
Hắn giận dữ bật cười, con mắt dài híp lại: “Ngươi thật sự vì cái tên
Mạnh Lãnh Khiêm kia mà không chịu ăn uống?” . Nàng vẫn là không nhúc
nhích, chỉ mệt mỏi nhắm mắt. Hắn giận dữ mà quát “Được, ta lập tức sai
người giết hắn” .
Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh hờ hững tĩnh mịch. Để lộ ra dung nhan không một chút son phấn, ngay cả môi anh đào cũng khô
nứt phủ bụi,thản nhiên cúi đầu.
Nhưng ở trong mắt hắn, bộ dáng của nàng như vậy làm cho lòng hắn
không khỏi run lên, dâng lên yêu thương khôn cùng. Hắn trong lòng vô
cùng bực bội nhưng vẫn cố nén cơn giận chậm rãi nguôi xuống.
Tay cầm cái chăn lông cừu bên tháp ngủ nghĩ muốn đắp lên người nàng.
Nàng hướng vào trong góc mà lui, chăn nhất thời trượt xuống. Tay hắn
cứng đờ trong không trung, sắc mặt trầm xuống nói “Ngươi nổi giận với ta đều có thể, nhưng con trong bụng. . con là vô tội.” Nàng đang có thai,
như thế nào có thể không màng ăn uống, cho dù nàng trụ được nhưng đứa bé trong bụng thì phải làm sao?
Hắn run sợ một hồi lâu mới hỏi “Hắn đối với nàng quan trọng đến vậy
sao, còn hơn cả con trong bụng sao?” Nàng không có trả lời, chán ghét
nghiêng đầu.
Hắn nhìn nàng lạnh lùng không có chút phản ứng nào, trong lòng tràn
ngập lạnh lẽo. Nàng hận hắn, ngay cả che giấu cũng không muốn. Ngay cả
đứa con trong bụng cũng ba bốn lần không cần. Nàng sao có thể sắt đá như vậy chứ?
Tất cả sắc mặt cùng hành động của nàng đã nói lên tất cả, không lời mà còn hơn cả nói.
Tâm giống như bị người ta dùng dây một vòng rồi lại một vòng buộc
lại, máu me đầm đìa ngay cả đau đớn đều chết lặng. Hắn nhìn nàng chằm
chằm, tựa như ẩn nhẫn, tựa như thống khổ. Hít sâu một hơi mới lãnh đạm
mà nói: “Nguyễn Vô Song, ta nghĩ nên nhắc nhở ngươi một chút” .
“Con ở trong bụng ngươi, ngươi không muốn sinh nó ra, cho dù ta có
phái trăm nghìn người ngày đêm canh giữ, ngươi cũng có biện pháp làm cho nó không sinh ra được. Chính là ta muốn nói cho ngươi biết, nếu đứa nhỏ này có chuyện gì không hay xảy ra, tất cả người nhà Nguyễn gia các
ngươi cùng hai vị công chúa Vĩnh Thọ, vĩnh Yên cứ chờ đấy mà đền mạng
đi. Còn có Mạnh quận mã gia, ta nhất định đem hắn chu di cửu tộc” .
Nguyễn Vô Song mạnh mẽ run lên, ánh mắt tan rã tựa như có ánh sang
rót vào, nháy mắt đã hoàn hồn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn “Ngươi. .
ngươi” . Hắn lại có thể đê tiện như vậy, ngay cả Nguyễn gia, còn có hai
đại tẩu. . . Cũng có lẽ hắn đã sớm muốn diệt trừ tận gốc bọn họ, chỉ là
thời cơ chưa đến mà thôi.
Chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh như băng, thâm trầm không lường được:
“Nguyễn Vô Song, ngươi biết ta không hù dọa ngươi có phải không?” .
Nàng biết hắn không lừa gạt nàng. Cho đến bây giờ hắn đều hận chết Nguyễn Gia, hắn có cái