Old school Easter eggs.
Căn Phòng Nhung Nhớ

Căn Phòng Nhung Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322345

Bình chọn: 9.5.00/10/234 lượt.

phải khổ sở như thế, không còn người yêu nữa, biếtkêu oan với ai?

Đãkhi nào em thấy thế giới này thay đổi vì con người?

Cóngười tình trong mộng liệu đã được coi là có cả mùa xuân? [1'>.

[1'> Lờibài hát Bài ca người phàm của ca sĩ Lư Tông Thịnh.

Bàihát kết thúc, ban nhạc chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn. Ðúng lúc ấy cô gái

vừahát rời khỏi sân khấu. Một người bạn nói: “Mãn Tâm, cậu hát hay lắm,

nhất địnhsẽ được giải! Hay là nghe xong bài biểu diễn cuối cùng rồi đi.

Nghe nói lần nàymời người ở ngoài chơi guitar, chơi rất hay”.

Côgái mỉm cười: “Đều là chơi guitar để lấy lòng các cô gái như cậu thôi. Mình phảiđi gấp, muộn buổi tập kịch rồi”.

Cô vàGiang Hải đi lướt qua nhau trong khúc ngoặt tối tăm ấy, chạm vào cây

guitartrên lưng anh khiến dây đàn rung lên khe khẽ. Giang Hải bất giác

quay đầu lại,dáng vẻ mảnh mai của cô gái đã hòa vào ánh sáng ở lối ra,

chỉ còn lại một đườngsáng hẹp.

Anhbước về phía sân khấu. Ánh đèn, âm nhạc, tiếng vỗ tay vang dội. Đây là lần cuốicùng anh biểu diễn ở Bắc Kinh.

Giữatiếng cười nói sôi nổi, bỗng nhiên anh cảm thấy cô đơn, nhớ lại giai điệu vừavang vọng và tiếng hát trong trẻo lúc nãy:

Dẫu rằngtrời đất không đo được khoảng cách của chúng ta

Dẫu rằngđã nói em không bận tâm nhưng lại không chịu từ bỏ

Có đượctất cả, mất đi một chút cũng không nuối tiếc.

Mấtanh nhưng lại mất đi dũng khí đối diện với sự cô độc.

Từngcho rằng sẽ không bao giờ rời xa, sau bao nhiêu chặng đường, hóa ra chỉ có mộtmình em[2'>.

[2'> Lờibài hát Chỉ một mình em của ca sĩ Vương Phi.

Nếukhông có em

Cùngvới sự thay đổi của gió mùa, mùa mưa ở Đồng Cảng đã đến. Buổi sáng vẫn còn

nắngchói chang nhưng đến chiều là gió mưa bão bùng. Quán trọ của bà Lục

có haiphòng bị dột, Giang Hải và anh Thành mang đồ nghề đến sửa giúp.

Trêndây phơi quần áo của một du khách nào đó có mấy chiếc kẹp nhỏ bằng gỗ gắn

nhữngđồ trang trí như mặt trời, cá, ếch, trông thật nổi bật dưới bóng

cây xanh mướtbên ngoài. Giang Hải không kìm được liếc nhìn.

A Tuấnmang trà mát từ dưới lên, thò đầu ra và nói: “Đó là đồ Mãn Tâm để lại. Đây làphòng cô ấy đã ở”.

GiangHải đáp lại một tiếng rồi thu dọn đồ nghề, “Sửa xong rồi”.

“Cóchuyện này...” A Tuấn hỏi dò, “Không biết khi nào Mãn Tâm quay trở lại”.

GiangHải coi như không nghe thấy.

A Tuấnlại nhìn sang phía anh Thành với ánh mắt dò hỏi.

AnhThành hắng giọng: “Mãn Tâm nói tháng tám sẽ đi Mỹ, chắc bây giờ đã sang đó rồi”.Anh nói rồi liếc nhìn Giang Hải.

GiangHải xách thùng đồ nghề đi ra cửa: “Cô ấy sẽ không quay lại”.

A Tuấnbĩu môi: “Sao có thể thế được. Cô ấy còn nói sẽ đưa chúng ta đi thăm Bắc Kinh,mời chúng ta ăn lẩu, đúng không?”.

Bướcra khỏi quán trọ, trên đường vẫn còn đọng lại những vũng nước. Cả thế giới trởnên tươi mới nhờ trận mưa lớn. Giang Hải ngẩng đầu, mấy chiếc kẹp gỗ khẽ đungđưa trong gió.

Bỗngnhiên anh nhớ lại cái đêm trước khi Thái Mãn Tâm đi. Anh đã uống một hơi hếthai

chai rượu, hình như vẫn còn tỉnh táo nhưng bước chân thì không nghe theo sựkhống chế của bản thân. Vốn dĩ định về nhà nhưng lại đi men theo bờ

biển, khônghiểu vì sao lại đến quán trọ. Ngẩng đầu nhìn lên, phòng trọ

của Thái Mãn Tâmkhông có một tia sáng. Gọi điện thoại cho A Tuấn thì cậu ta nói đã đưa Thái MãnTâm về rồi. Cô phải bắt chuyến xe đường dài sáng

hôm sau nên có lẽ đã đi ngủ rồi.

GiangHải nhắn tin cho cô rồi ngẩng đầu, ngắm nhìn ô cửa sổ đó lần cuối cùng, sau đóhít một hơi thật sâu, đi về nhà. Giống như anh lúc này vậy, không nói một lời,lặng lẽ đi trên đường, không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì.

Bọntrẻ thích nhất là lúc tạnh mưa như thế này. Chúng đi chân đất chạy đuổi

nhautrên đường. Xe đạp và xe máy đi qua vũng nước làm nước bắn tung tóe. Thị trấnnhỏ về chiều dần trở nên náo nhiệt. Tuy nhiên bức tranh tươi

vui này bỗng trởthành bức tranh đen trắng trong đầu Giang Hải. Anh đi

qua con đường nhỏ giữatrường tiểu học và quán trọ, dường như lại nhìn

thấy Thái Mãn Tâm đứng dưới ánhđèn đường trắng mờ ở cuối đường, nghiêng

đầu mỉm cười đắc ý.

Ký ứcvề đêm hôm

ấy dường như chỉ còn lại vài vệt sáng mờ nhạt. Anh ngủ đến trưa, đếntận

khi không khí trở nên oi bức, khiến người ta cảm thấy khó thở. Lúc đứng

dậyvẫn thấy đau đầu, Giang Hải không ngừng chau mày, trong lúc mơ hồ

dường như cómột bàn tay khẽ vuốt qua trán mình. Lúc cô áp sát người lại

còn có mùi hươngthoang thoảng của hoa cỏ.

GiangHải cứ tưởng rằng đó là mùi hương của một loại nước gội đầu nào đó. Khi

khôngmuốn cô đơn, anh đã ôm những người phụ nữ khác bằng chính đôi bàn

tay ấy nhưngkhi tiếp xúc da thịt và quấn vào nhau lại không có mùi hương ấy.

Tất cảđầu tan biến như thế.

TháiMãn Tâm đã đi nhiều tháng. Ðúng như anh Thành nói, có lẽ cô đã đến Mỹ. Cô

là mộtcô gái thông minh nhưng ngây thơ, đáng yêu nhưng phóng khoáng. Ở

đâu cũng sẽ tỏasáng. Thế giới của cô lan sang cả bên kia địa cầu, rộng

hơn những gì anh thấy.

Trờiđất bao la, có ai còn nhớ tới một thị trấn nhỏ bé chỉ bằng một chấm nhỏ trên bảnđồ như Ðồng Cảng?

Tất cảkết thúc như thế cũng tốt. Ở bên nhau trong một thời gian ngắn ngủi,

không cóquá nhiều kỷ niệm