
! Hôm ấy bà dịu dàng, tư tưởng sáng suốt,
nhưng hôm nay chỉ giống như hình quỷ khắc trên gỗ. Tôi run rẩy, lắp bắp:
- Bác Nghị. Bác muốn gì thế?
- Cô muốn gì?
Bà hỏi ngược lại, khiến tôi ngạc nhiên. Vậy bà ta đang tỉnh hay đang nổi cơn đây? Tôi trả lời giọng vẫn còn run sợ:
- Thưa bác, cháu không muốn gì cả, chỉ lật qua vậy thôi.
Bàn tay bà bắt đầu di động trên cánh tay tôi. Mặc dầu tôi mắc những
hai lớp áo, tay bà không thể chạm vào da thịt tôi nhưng tôi vẫn thấy nổi gai ốc. Rồi từ từ những ngón tay ấy chạm nhẹ lên cổ tôi, những ngón tay lạnh, trơ xương như những chiếc móng nhọn bấu nhẹ trên cổ.
Tôi nuốt ực một cái, quay đầu lại nhìn. Đôi mắt bà Nghị lờ đờ như người mất trí, bà ta lẩm bẩm:
- Tôi không cố tình. Chị đừng nên cho nó đến đây. Thật tàn nhẫn quá.
Cô ở đây, cô ở đây để dò xét tôi đấy à? Tôi không thể, không thể chịu
đựng được nữa. Thật tàn nhẫn quá!... Tôi không cố tình như thế.
Tôi vươn cổ ra, thử đưa tay gỡ những chiếc móng nhọn, nhưng bà ta bấu
chặt quá! Đôi mắt bà mê loạn một cách dễ sợ! Hơi thở tôi nặng nề hơn, sự sợ hãi như hớp hồn, tôi chống trả, kinh nghiệm dễ sợ của ngày đầu tiên
lại đến. Tôi hét lớn:
- Buông tôi ra! Buông tôi ra!
Những ngón tay của bà càng xiết chặt, trong những lúc mê loạn thế này
bà ta thật mạnh. Cổ họng tôi nghẹt dần, hơi thở tôi thêm nặng nề, đầu
như đom đóm nhảy múa trước mắt. Bản năng tự vệ làm tôi chống trả mảnh
liệt hơn. Hai tay tôi giữ lấy tay bà Nghị, hai tay bà xiết chặt hơn,
miệng lảm nhảm:
- Có cô chúng tôi mất tất cả. Cô đừng đến đây. Tôi ghét cô! Tôi ghét cô lắm!
Tôi không thở được nữa, tay chân bủn rủn, mắt tôi trợn ngược, lỗ tai
lùng bùng. Mặt bà Nghị như lớn dần trước mặt, một khuôn mặt trông thật
khiếp đảm như mặt một xác chết, còn những ngón tay? Như dây leo quấn
quanh cổ tôi! Thố Ty Hoa! Đây có phải là dây leo Thố Ty Hoa mê loạn
chưa?
Nhưng tôi chưa muốn chết, nhất là bị một người điên bóp
cổ chết trong gian phòng tối đen này. Tôi chống cự kịch liệt, người va
mạnh vào cửa, tôi cố gắng la lớn để mong có người đến cứu, nhưng những
tiếng ú ớ không lọt ra được cửa.
Chân tôi chạm vào ghế, tôi
đạp mạnh. "Ầm!" Tiếng động chát chúa, làm bà Nghị bị chấn động buông lơi tay một chút, thừa cơ hội tôi xô mạnh bà ra. Chúng tôi quần thảo nhau,
hổn hển thở.
Rồi tôi nghe có tiếng chân người chạy đến, cửa
tung ra. Lập tức, có người chạy lại chụp vào người bà Nghị. Cổ tôi được
giải thoát, tôi nhảy sang một bên hổn hển thở.
Lúc đó tôi mới
thấy rõ người đến cứu tôi. Thật không ngờ người này là Gia Gia! Gia Gia
đang hùng hổ húc vào cổ bà Nghị, gương mặt ngây dại hàng ngày của bà đã
biến mất. Bà Nghị bỏ tay ra xong, Gia Gia vẫn không buông tha lại đánh
bà Nghị ngã xuống đất. Tôi ngạc nhiên mở to miệng, trong lúc bà còn định đánh thêm, tôi vội vàng la lên:
- Đừng làm thế! Gia Gia!
Gia Gia ngừng lại, ngẩng đầu lên như ngạc nhiên nhìn tôi. Gương mặt
nhăn nheo kia trông thật ngớ ngẩn, chứng tỏ bà không biết mình đang làm
gì. Việc cứu tôi có lẽ hoàn toàn do bản năng của bà. Nhưng tôi cảm động
quá không biết làm sao cảm ơn. Nắm tay bà tôi vỗ về:
- Cảm ơn Gia Gia, thật cảm ơn Gia Gia!
Bà vẫn đứng đó nhìn tôi, nhưng có lẽ vẻ thân thiện đã làm cho bà sung
sướng, nụ cười lại hiện trên mép một cách đơn thuần. Trông Gia Gia cô
đơn làm sao? Trong một phút xúc động tôi đến gần hôn lên má bà và nói:
- Mong rằng mọi người đều bình dị như Gia Gia để không còn việc gì xảy ra nữa.
Hành động của tôi đã làm cho Gia Gia ngạc nhiên đến nín thở. Trạng
thái kinh ngạc của bà làm tôi cảm động. Nước mắt tuôn tràn ra mi. Nếu ta biết rằng trên đời này có người không vì lý do này hay lý do kia yêu
mến ta, không đòi hỏi một điều kiện nào để sùng bái ta, mặc dù kẻ ấy là
một bà điên, thì tôi chắc ai cũng sẽ cảm động như thế.
Bà Nghị từ từ ngồi lên trong đám hình ảnh rơi bừa bãi, bà mở to mắt nhìn tôi.
Đúng lúc đó có người chạy đến. Mạc Bính đứng nơi cửa trố mắt nhìn, Khởi
Khởi chau mày không tin rằng những điều xảy ra trong phòng là thật, cô
ta hỏi:
- Chuyện gì thế?
Tôi mệt mỏi đáp:
- Thôi, chị nên điện thoại cho giáo sư để người trở về ngay lập tức,
mẹ chị đang trở bệnh, chút xíu nữa đã bóp cổ tôi chết rồi.
Nói xong, tôi không muốn nghĩ đến bà Nghị nữa, vì đối với tôi đây quả là
một kinh nghiệm khiếp đảm. Nắm tay Gia Gia, tôi bước ra khỏi phòng lòng
tự hứa sẽ không bao giờ bước vào nơi đây. Tôi đi với Gia Gia, với một
tình cảm thân thuộc, về phòng bà.
Đây là lần đầu tiên tôi vào
phòng bà ở trong dãy nhà nhỏ bên dưới. Đó là một căn phòng hẹp và tối,
khung kính đã vỡ, mặc cho gió buốt lùa vào làm cho gian phòng mang một
vẻ băng giá thảm đạm. Đứng trước gió, tôi hắt hơi hai cái. Bước lại gần
giường, đưa tay sờ chăn nệm. Sao lại mỏng dính như thế này? Nhìn Gia Gia tôi chau mày, lắc đầu nói:
- Gia Gia ở đấy à?
Bà
nhìn tôi cười ngờ nghệch. Trong một phút xúc động tôi chạy ngay về phòng lấy gối, vải lót mỗi thứ một tấm, lại lấy thêm một cái chăn dầy đem đến cho Gia Gia. Trải giường xong tôi quay người lại nhìn