XtGem Forum catalog
Cánh Hoa Chùm Gửi

Cánh Hoa Chùm Gửi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322742

Bình chọn: 9.5.00/10/274 lượt.

áo sư la hét như thế.

Lấy tay chùi nước mắt tôi ngập ngừng nói:

- Thưa giáo sư, chị ấy không có lỗi chi cả!

Giáo sư ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt ông có vẻ kỳ quái làm sao. Một

lúc lâu, mồm ông lại lẩm bẩm một cách quen thuộc những điều gì không rõ. Có phải chăng ông đang mắng tôi là đồ ngu, hay đang hậm hực vì sự cứng

đầu của Khởi Khởi. Quay lưng lại, ông bỏ đi như quên hết tất cả những

rắc rối vừa qụa.

Lúc ấy bà Nghị bước vào, gương mặt bà trắng

bệch như mặt Khởi Khởi, nắm tay con bà bước ra khỏi phòng tôi. Nhìn theo hình ảnh hai mẹ con sóng bước, lòng tôi nghe tủi hổ, cô đơn, như những

câu thơ trong "Thiên luân lệ" như lướt qua đầu:

Nhơn giả hữu

phụ, ế ngã vô độc. Nhân giả hữu mẫu, ế ngã độc vô. Tạm dịch: Người ta có cha, sao tôi chẳng? Người ta có mẹ, sao tôi không?

Nếu tôi có cha mẹ, thì đâu có vì chuyện nuôi con mèo tàn tật mà khổ sở như vầy?

Ngồi xuống giường, hai tay nép vào áo, tôi nghĩ ngợi lan man.

Có người đến gần, đứng trước mặt tôi. Hạo Hạo, hắn đang nhìn tôi cười,

tinh thần có vẻ sảng khoái lắm. Vuốt mái tóc ngắn của tôi, Hạo Hạo nói:

- Chỉ là một chuyện cỏn con phải không ức My? Nếu em thật sự là loài

hoa Vi Kinh Thảo thì ngay cả gió bão cũng mặc gió bão. Đây chỉ là một

cơn gió nhẹ, em không những là loài cây vững chắc mà còn là cọng cỏ vô

ưu nữa kia mà!

Kinh Thảo! Kinh Thảo với Thố Ty Hoa! Điển tích

này có lẽ thông dụng khắp nhà. Nhìn Hạo Hạo, nụ cười của hắn vẫn tươi,

hắn lại xoa tóc tôi:

- Vui lên đi Ức My! Sung sướng là của em cơ mà!

Hắn lại bước ra, cài cửa lại cho tôi. Nhìn theo dáng hắn, lòng tôi nghe ấm áp lại, nước mắt lại trào ra mi, tôi lẩm bẩm:

- Hạo Hạo! Tôi thích anh, thích anh thật tình!

Trung Đan dạy học về là vào ngay phòng tôi trong lúc tôi đang sắp sửa quần áo.

Chiếc valise nhỏ cũ rách của tôi đặt trên bàn. Nhìn những thứ ấy, tôi

nhớ lại ngày đầu tiên mới đến chỉ có một ít quần áo thôi, bây giờ đồ đạc đã tăng hơn gấp đôi. Phần lớn là giáo sư cho tiền mua, còn phần còn lại là Trung Đan sắm. Bây giờ có nên mang theo tất cả không? Hay phải bỏ

lại?

Trung Đan bước vào, nhìn cảnh hỗn độn trong phòng, chàng ngạc nhiên hỏi:

- Ức My em làm gì đấy?

Tôi nhẹ nhàng đáp:

- Tôi thu xếp đồ đạc.

- Để làm gì?

Ngẩng đầu lên nhìn chàng, tôi nói:

- Trở về Cao Hùng ở với bà hiệu trưởng Lâm.

- Em điên à?

- Không bao giờ, vì em thấy em không thể ở đây được nữa.

Trung Đan bước đến cạnh, ôm vai tôi và xoay người tôi lại, ấn tôi xuống ghế rồi ôn tồn nói:

- Bây giờ nói cho anh biết có chuyện gì đã xảy ra đi.

Tựa lưng vào vai chàng tôi chậm rãi đem tất cả những giông tố do Tiểu

Ba gây nên kể một mạch. Chàng chăm chú nghe rồi buông thõng tôi ra, đứng dậy. Vừa đếm bước vừa suy nghĩ, một lúc sau chàng đến trước mặt tôi hỏi thật nghiêm nghị:

- Ức My, có thật em muốn rời khỏi nơi đây không?

- Vâng.

Tôi đáp, thật ra trong lòng tôi cũng không hẳn quyết định thế.

- Được rồi, như vậy thì... Chàng nói - Chúng ta sẽ cùng đi. Ở nhờ

nhà người thật khó. Anh đã định sẵn là đến khi em đậu vào đại học mình

sẽ dọn vào cư xá ở, nhưng bây giờ tốt hơn là kiếm một căn nhà cho em.

Còn anh, anh sẽ ở chung với bạn bè hay vào cư xá giáo chức độc thân ở

tạm. Nhưng như vậy cũng hơi bất tiện, thí dụ như vấn đề ăn ở, giặt giũ

chẳng hạn, em là gái ở một mình như thế anh không an tâm chút nào. Còn

điều em đòi về Cao Hùng anh nhất quyết bằng mọi cách không để em đi.

Chàng đặt hai tay lên vai tôi, chồm sát mặt tôi nhỏ nhẹ:

- Dầu sao đi nữa em cũng sẽ là vợ của anh, hãy để cho anh chăm sóc em nhé.

Tôi không đáp, chàng đi thêm một vòng rồi dừng lại nói:

- Em khoan sửa soạn đồ đạc đã, để anh kiếm nhà trước rồi hãy hay. Làm cái gì cũng phải có kế hoạch, không thể hấp tấp được, phải không?

Đến trước bàn học, chàng cầm bức tranh của mẹ lên ngắm. Tấm kính lồng

ngoài đã bể, khung gỗ đã sứt. Chàng gỡ bỏ khung đi, cuốn tròn bức tranh

lại rồi mở ra xem và phê bình:

- Mẹ em có thể là một họa sĩ lắm nhé, nét vẽ mạnh hơn Khởi Khởi nhiều.

Lật ra mặt sau chàng ngắm nghía, rồi đần mặt ra nhìn tôi như vừa khám

phá ra một điều gì. Một lúc lâu, chàng dùng lời lẽ thật lạ lùng nói:

- Ức My, em sanh tại đâu?

Tôi ngẩn người một lúc nói:

- Em cũng không biết vì mẹ em không có nói. Hình như ở Tứ Xuyên thì phải, sao?

- Anh khám phá được một điều rất thích thú.

- Thích thú?

- Mẹ em có viết ở phiá mặt sau bức tranh mấy hàng chữ em có nhìn thấy không?

Tôi lắc đầu:

- Bức tranh do mẹ lồng khung, em chưa hề mở ra xem sao? Có liên hệ với nơi sinh ra em à?

Trung Đan mang bức họa đến trước mặt tôi, phiá mặt sau bức tranh núi non hùng vĩ có nét bút bay bướm của mẹ với hai câu thơ:



"Mặt trời khuất núi non che

Hàng hàng chim nhạn tung về nơi đâu? "


Bên dưới lại có hàng chữ nhỏ thật khó đọc:



"Mùa thu, năm Dân Quốc Thứ Bốn Mươi Tám, nhớ cảnh My Đàm, chuyện xưa như khói mây, không tìm lại được".


Tôi nhìn Trung Đan, chàng cũng nhìn tôi như đang cố nghĩ một điều gì.

Tôi tưởng tượng mình có thể nhìn thấy tư tưởng của chàng như loài ngựa

ho