Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322620

Bình chọn: 8.5.00/10/262 lượt.

hật tinh quái, còn biết kêu gọi đồng minh nữa chứ.

So với người mẹ của nó quả nhiên còn phúc hắc hơn.

"Cảnh sát bắt người xấu, Siêu Nhân Điện Quang đánh quái thú, cho nên, mẹ nuôi, mẹ out rồi ?"

Khụ, cô lại ngất lần nữa.

"Dương Dương, mẹ nuôi già rồi, thứ đồ chơi này quá thâm ảo, chỉ dành cho những người trẻ tuổi các con thôi, ngoan nhé ~"

Cô vỗ vỗ đầu của con bé chuẩn bị kết thúc đề tài, thì nó lại tiếp tục mở

máy hát: "Chú cảnh sát sao lại không tới? Tối qua phải đi đánh quái thú

sao?"

Khụ, rốt cuộc cô cũng phải rống giận lên: "Cố Kiều Kiều, cô đã dạy đứa nhỏ này những cái gì thế?"

Mà Cố Kiều Kiều lại đang rảnh rang ngồi ở trên sofa, cái miệng nhỏ nhấp

một ngụm Hồng Trà từ tốn đáp: "Cha của nó đã nói, trẻ con không thể quá

gò bó, chờ khi nào cô có con của mình rồi tự khắc sẽ biết thôi."

Cố Đại tràn ngập thâm ý nhìn vào cái bụng vẫn còn bằng phẳng của cô,

giương mắt nói với Dương Dương: "Đi ra đằng sau tác nghiệp, để mẹ với mẹ nuôi con nói chuyện."

Dương Dương miễn cưỡng trèo xuống khỏi

người cô, chu môi phụng phịu: "Chỉ biết lợi dụng người ta, hừ, lần sau

sẽ không cho mẹ cơ hội nữa đâu!"

Người bạn nhỏ cọ cọ ở trong lòng cô nói tiếp: "Mẹ nuôi, con thật sự rất nhớ mẹ, mới vừa rồi tuyệt đối là chủ ý ghê tởm của mẹ con, nhất định không nên trách Dương Dương đâu ~"

Lấy được câu trả lời chắc chắn của cô, người bạn nhỏ mới vặn eo lắc mông đi ra đằng sau.

Cố Đại mang cho cô một ly Hồng Trà, vô cùng xem thường khi thấy cô vô cùng ái mộ đứa con gái nhỏ của mình: "Nhìn ánh mắt của cô kìa."

"Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?"

Cô vừa uống Hồng Trà vừa lắc đầu: "Ai biết được, người đàn ông của tôi cũng đã rất dũng mãnh rồi."

"Đừng nóng vội, cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu đã tới thì cũng sẽ rất nhanh thôi."

Uống trà tán gẫu, đề tài chỉ vòng quanh chuyện của đứa trẻ.

Sau khi ăn cơm tối cùng với hai mẹ con phúc hắc kia xong mới trở về nhà.

Một mình về đến nhà, ngồi xuống ghế sofa, không khí vắng lặng bao trùm

khắp căn phòng, sự buồn bã giấu tận đáy lòng mới chậm rãi trồi lên.

Lại sờ sờ vào bụng, nhóc con à, sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì vậy?

Cô nằm ườn lên trên ghế, với lấy cái gối ôm nằm im suy nghĩ.

Tiếng kim đồng hồ tích tắc nghe vô cùng rõ, thời gian cứ thế trôi đi, từ tám

giờ bốn mươi lăm rất nhanh đã đến mười giờ ba mươi lăm rồi.

Đại thúc à, sao anh vẫn chưa về thế?

Cũng đã sắp khuya rồi.

Chúng ta còn phải tăng năng suất hoạt động, tiết kiệm thời gian.

Mặc dù thể lực của cô có hạn, nhưng cố gắng thì cũng sẽ vượt qua thôi, tất cả đều vì việc tạo người của bọn họ!

Tay nắm lại thành quyền.

Gọi điện thoại di động cho anh, thấy có tín hiệu nhưng vừa vang lên một tiếng lại bị cắt đứt.

Gọi lại, đã thấy tắt máy!

Gì chứ, chuyện gì đang xảy ra ở đây, chẳng lẽ bây giờ anh đã trở thành kim chủ, nên xem người khác thành cám bã rồi phải không?

Lại bấm số gọi cho Cố Tích, vừa có người nhận, cô liền quát lên: "Hơn nửa

đêm rồi còn lêu lổng ở nới nào, dám tắt điện thoại của chị đây?"

"À?"

"Đừng có giả ngu, mới vừa rồi, sao lão đại của cậu lại tắt điện thoại của tôi!"

"À? Chị dâu, chị đã biến mất bảy tám ngày rồi, có chuyện gì sao?"

Cố Tích ở đầu bên kia hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, liên tiếp hỏi ngược lại, nhưng không giống như đang nói đùa.

"Tôi không ở cùng với Sở Kiệt, anh ấy vẫn chưa về sao?"

Tim bị lỡ mất một nhịp, mí mắt cũng theo đó mà tham gia náo nhiệt, giật giật không ngừng.

Không hiểu sao ruột gan lại nóng như lửa đốt.

Cô âm thầm trấn định, hỏi: "Buổi sáng anh ấy nói với tôi là có tiệc xã giao."

"Đúng vậy, giao lưu với cảnh cục phía Nam, hai ngày nay em đang tham gia vụ án khác, nên cũng không gặp anh ấy."

"Bình thường nếu anh ấy về muộn, ít nhất cũng điện thoại cho tôi thông báo."

"Chị chờ một chút để em hỏi đồng nghiệp khác."

Cố Tích nói xong liền cúp điện thoại.

Còn cô lại tiếp tục nằm ngửa ở trên ghế sofa, lòng càng thêm lo lắng.

Mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, màn hình mờ dần, mấy giây sau liền tối đen lại.

Đúng lúc này màn hình lại chợt lóe sáng lên, giống như ánh rạng đông vậy.

Toàn bộ chú ý đều đặt lên trên màn hình, nhưng đây lại là tin nhắn được gửi đến từ một số lạ.

Hộp thư hình anime cứ nhấp nháy không ngừng, trái tim cô cũng nhảy lên theo.

Đây là tình huống gì chứ?

Cô liền cắn răng ấn nút mở.

Hai giây sau, máu trong người cứ thế bốc dần lên, thần kinh lại giật giật liên tục, thế giới như đổ sập xuống trước mặt.

Nội tâm bình thường vẫn vững vàng như Hạ Sơn Chi cô, trong nháy mắt, lại tan tác thành xác pháo.

Cô mới mua điện thoại 3G, ba trăm vạn kể cũng không uổng phí, nhìn rõ từng chi tiết nhỏ một.

Lòng chìm sâu đến tận đáy cốc. BATღdiễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.

Người nào, muốn trêu chọc bà đây chứ? !

Đồng thời, tiếng chuông quỷ vào thôn lại vang lên, nhưng lúc này cô lại không hề thấy vui mừng chút nào.

Ngón tay lạnh lẽo vuốt ngang một đường, toàn thân lạnh đến tận xương.

Sau đó liền nghe thấy giọng điệu vô cùng gấp gáp của Cố Tích: "Hôm nay đi

đến khu phía Nam có rất nhiều người, uống đến hơn ba mươi, bốn mươi chai rượu, lại


XtGem Forum catalog