Insane
Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322434

Bình chọn: 10.00/10/243 lượt.

n dẫn đi, Lỗ Bạch, thật đúng là có mặt mũi.

Trong thang máy cũng được trải thảm đỏ, chân giẫm lên thấy thật mềm mại, cô đứng thẳng lưng, mày nhíu lại.

Lửa nóng lại đốt càng gay gắt.

"Sao rồi?" Cố Tích cúi xuống hỏi nhỏ.

Cô lắc đầu không đáp.

Thấy cô không muốn nói cậu ta cũng liền trầm mặc.

Ting một tiếng, âm báo đã đến nơi.

Thật là nhanh.

Khắp hành lang được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, cô liền đảo mắt tìm kiếm, phòng 604 đã ở ngay trước mắt rồi.

Quản lý móc thẻ mở cửa phòng ra nói: "Chuyện này vốn xâm phạm đến riêng

tư của khách. . . . . . Kính xin Cố tiên sinh và bên trong. . . . . ."

Cô liền đáp thay cậu ta: "Tôi hiểu, sẽ không cho gây phiền toái cho khách sạn đâu. Còn nữa, cám ơn anh."

Cô liền cúi đầu, đẩy một cái, cửa quả nhiên liền được mở ra.

Trong mắt vị quản lý thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng chỉ lóe lên

liền mất ngay, cô liền nhìn anh ta gật đầu, anh ta cũng thức thời xoay

người đi khỏi đó.

Cô nhìn theo bóng dáng của anh ta dần biến mất ở cửa thang máy.

Tầm mắt vẫn rơi vào trên khóa cửa, cách âm rất tốt, không nghe được âm thanh mập mờ mê người nào.

"Sao chị biết cửa không có khóa?"

Cô ngẩng đầu, mím môi đáp: "Đây gọi là vờ tha để bắt . . . . ."

Nụ cười lại càng sâu hơn: "Tặng thêm cho cậu một bài học nữa, đó là không nên đánh giá thấp trí thông minh của phụ nữ."

Vừa mới nói xong, Cố Tích đã đẩy cửa bước vào.

Gấp cái gì chứ?

Hủy thi diệt tích( Loại bỏ chứng cứ phạm tội) cũng không đủ thời gian đâu.

Cô từ từ đi vào, cả căn phòng tràn ngập trong ánh đèn mông lung, cùng

với ánh sáng cói mắt trong điện thoại di động, đối lập rõ rệt.

Lướt qua phòng khách nhỏ, tiến thẳng đến phòng ngủ.

Cũng không phải là hình ảnh trong tưởng tượng, hai thân thể nóng bỏng ở

trên giường quấn chặt lấy nhau, cái chăn giắt đến ngang lưng.

Bất đồng duy nhất chính là, Cố Tích lướt qua mép giường, lấy áo sơ mi đắp lên trên ngực của người đàn ông kia.

Áo sơ mi đen bạc có thể che giấu được cái gì chứ?

Mà người kia mày vẫn nhíu chặt lại, như đang ngủ say, mà môi vẫn mấp máy không biết là đang nói những gì, cơ thể bị Cố Tích giữ chặt liền phản

kháng giãy dụa.

Đủ để thấy được, bản thân người này mạnh mẽ thế nào, không thích người khác kìm kẹp.

Còn người phụ nữ ở bên cạnh, cũng giống như trong dự liệu ngẩng đầu hài lòng nhìn người phụ nữ của người kia.

Trên mặt của cô ta là tư thái toàn thắng, bả vai lộ ra bên ngoài, trắng nõn, mềm mại, có lồi có lõm.

"Lại gặp mặt rồi, tiểu thư C ."

Cô ta ngẩng đầu, khẽ hừ lên khinh thường .

Không muốn để ý đến cô? Muốn xem kịch vui?

Rất đơn giản, cô sẽ để ý tới cô ta: "Chỉ là ba năm đã qua rồi nhưng thủ đoạn của tiểu thư C vẫn không có chút tiến bộ nào?"

"Cái gì?"

Thét lên một tiếng chói tai tựa như tia chớp, phá vỡ bầu không khí mà ra.

Tức giận như thủy triều ập tới, cô liền tiến lên phía trước một bước: "Tôi nói cô, càng lớn càng không có khôn rồi."

"Tuy cùng tuổi với Cố Đại, nhưng cô xem, làn da trong hình lại mỡ màng như vậy, làm Hạ mỗ đây ghen tị chết đi được."

"Thừa dịp dung nhan vừa chưa xuống sắc, nên sớm tìm người để gả đi."

"Cho dù cô có như thế nào, thì chồng của người khác vẫn không nên động vào thì tốt hơn."

Cô lại tiến lên trước mấy bước, đột nhiên vén ga giường lên, bọn họ cũng không ngờ tới cô lại hành động như vậy, Vương Hiểu liền thét chói tai,

Cố Tích cũng kêu lên.

Quả nhiên, ở bên dưới, quần vẫn còn hoàn hảo như cũ, thậm chí là dây lưng sáng nay cô tự tay cài vào, vẫn không nhúc nhích.

Cố Tích vừa muốn nói gì, thì mắt của cô lại như ánh dao chém sang liền lập tức im lặng.

Hai tay chống lên mép giường, cô nhìn lướt qua thân thể ngọc ngà kia,

rồi nhìn chòng chọc vào Vương Hiểu: "Cái trò đùa này, cũng quá chưa đủ

kinh nghiệm."

Mặt của cô ta đặc biệt gần cô, trang điểm tinh xảo cẩn thận, được bảo dưỡng rất tốt nên không thấy được tí nếp nhăn nào.

Hàm răng cắn chặt vào môi, sắc môi trắng bệch ra, còn mặt thì xanh mét.

Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt ngăm đen kia, anh vẫn đang ngáy o o, mí mắt rung rung, hình như chuẩn bị tỉnh lại.

"Đừng tưởng rằng Hạ Sơn Chi tôi dễ bắt nạt, tôi cho cô biết, nếu không phải nể mặt anh ấy. . . . . ."

"Nếu không sợ anh ấy khó xử thì tôi đã sớm cho cô một bài học rồi!"

Cô lại tiếp tục không nhanh không chậm không cao không thấp mà nói: "Hạ Sơn Chi tôi cũng là con gái mẹ yêu cha quý, không - sợ - cô - chút

nào!"

Không ngờ đúng không, cho là cô sẽ trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng?

Hạ Sơn Chi cô cũng muốn để cho cô ta biết cái gì gọi là phong độ!

Vương Hiểu xanh mặt, giơ tay phải lên định tát cô, nào ngờ cô đã sớm

biết được chiêu này của cô ta, liền đi trước một bước giữ chặt lại:

"Thẹn quá hóa giận?"

Cô ta lại mỉa mai trả lời : "Nếu cô đã biết? Thì vì sao lại tới đây? Rõ

ràng chính là không tin tưởng anh ấy, rõ ràng là e ngại, nếu không thì

vừa mới bước vào cửa tại sao tay lại nắm chặt như thế? Rõ ràng là nhìn

thấy chúng tôi như vậy thì mặt đều đen lại rồi, đừng tưởng rằng tôi

không nhìn thấy."

"Ha ha, phản ứng bình thường, nếu như chồng của cô lên giường với người khác thì mặt c