
út này của mình,
tuyệt vọng, khổ sở, bi ai. . . . . . cái nào, cũng không chính xác.
"Bạn thân à, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi, cái cậu cần chỉ là thời gian."
Tống Thần cất lời trấn an, giọng nói dịu dàng hơn so với bất kỳ lúc nào,
nhưng cô chỉ cảm thấy khổ sở khó nhịn: "Hãy suy nghĩ một chút anh ấy làm điều này chỉ là vì ước nguyện ban đầu, suy nghĩ một chút anh ấy- một
người đàn ông ba mươi mốt tuổi sinh lý bình thường vì cậu mà thủ thân
như ngọc, suy nghĩ một chút từ nhỏ anh ấy đối với cậu thế nào. . . . . . Suy nghĩ một chút về quá khứ của các cậu, suy nghĩ một chút khi chúng
ta còn bé, anh ấy chịu cõng cậu nhưng lại chỉ dắt mình, suy nghĩ một
chút về mỗi một chuyện anh ấy đã làm vì cậu. . . . . . Suy nghĩ một chút đi bạn thân, có đôi khi, nhớ lại mỗi một chuyện đều là tốt đẹp cả."
Tống Thần là người đầu tiên cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình
lóe sáng từ từ mờ dần rồi đen hẳn, nước mắt, rốt cuộc cũng rớt xuống.
Không biết qua bao lâu, gió lớn cuồn cuộn bốc tung lá vàng quay mòng mòng, cát bụi ập tới.
Cô chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, sau nghe được tiếng bước chân vội vàng
đạp trên lá khô, ánh sáng mờ mịt, cả người được ôm vào trong ngực.
Mùi bạc hà quen thuộc, áo len lông cừu lạnh lẽo áp lên mặt, bàn tay thô ráp vỗ về sau lưng: "Vợ à, đừng khổ sở nữa."
Bàn tay vuốt ve cô mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, thấm vào tận trong xương tủy.
Một giọt chất lỏng rơi vào trên da, nhỏ nhẹ "tí tách" một tiếng, tiếp theo
là một dòng chất lỏng rơi lên đỉnh đầu trượt qua khe hở giữa tóc chui
vào sau gáy.
Ấm áp nhưng lại lạnh như băng. Cái lạnh trên da thấm vào dây thần kinh, chỗ gáy chợt truyền đến cảm giác đau nhói, cô đột nhiên đứng lên, lui về phía sau một bước: "Hoắc Sở Kiệt, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, cho dù chỉ là một giây."
Có lẽ cô không còn sức để cắn răng nghiến lợi nữa, hơn mười chữ này, mỗi một lần nói ra đều tổn hao hết tinh thần.
Vòng qua anh, vòng qua ghế dài, mới đi mấy bước, vạt áo lại bị túm lấy: "Bên ngoài rất lạnh, về nhà thôi."
Cô đang muốn gạt tay của anh ra, thế nhưng anh lại buông ra trước, cô rũ tầm mắt xuống, nhìn tay anh đang nắm chặt thành quyền, nổi lên đầy gân xanh.
Giống như vừa qua một đời vậy, lại hình như mới vừa qua mấy giây, lúc này, thời gian với cô mà nói, một chút khái niệm cũng không có.
Tóc của cô cùng với quần áo sớm đã bị gió lạnh thổi ngổn ngang, hai chân đạp trên đất run rẩy một trận, thế nhưng anh lại còn nói: "Nếu như em không muốn nhìn thấy anh...anh đi là được rồi."
Ánh mắt liếc thấy anh vừa cất nửa bước lên phía trước, tay duỗi ra, nhưng lại dừng lại giữa không trung, tựa như không dám chạm vào cô: "Nhưng bé con à, bên ngoài lạnh như thế, em trở về đi, có được hay không, xem như anh đang cầu xin em."
Hoắc Sở Kiệt, bá đạo cường hãn cũng sẽ có lúc biểu hiện ra tư thái cùng giọng điệu thấp kém như vậy, anh chịu thua, khiến cho tâm hỏa lại xông thẳng lên óc: "Hoắc Sở Kiệt, anh cũng sẽ cúi đầu sao? Lúc đó anh cũng cúi đầu trước Lộ Bạch như thế hay sao? Anh không phải luôn luôn là người gây sự, độc tôn ư, thế nào mà cũng chịu cúi thấp đầu như vậy chứ?"
Chợt xoay người, gió lạnh thổi vào mặt, đâm vào da đau đớn, cô lại hất cằm lên, không biết bản thân mình là muốn ngăn chặn hắn khí thế kia của anh hay là muốn đem sự phẫn nộ ngập tràn như tên bắn lao về phía hắn.
Chữ hận này, lần đầu tiên được đặt lên người của Hoắc Sở Kiệt, trong đôi mắt khô khốc của cô tràn đầy hận ý, tỏa ra bên ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy ánh mắt đó của cô anh chợt xoay người, thay đổi sắc mặt, trong chớp mắt liền ngây dại, xen lẫn áy náy rơi rớt trên sườn mặt ngăm đen.
Cô lại cảm thấy trong lồng ngực tràn ra khoái cảm, khoái cảm trả thù .
Cô ngẩng đầu sững sờ trừng anh, khóe miệng thoáng qua ý cười vô cùng mỉa mai.
"Hoắc Sở Kiệt, cứ nghĩ đến buổi tối người ngủ ở bên gối chính là người đã từng bày ra một màn tai nạn xe cộ kia, tôi liền lạnh cả sống lưng, người như anh, ai có thể chịu được chứ?"
Cô đi về phía trước, từ từ kéo tay của anh, năm ngón tay lướt trên mạch máu, gân xanh, khớp xương: "Cái tay này, còn làm những chuyện gì khác nữa đây?"
Môi cô thế nhưng lại cong lên, khóe mắt cũng đầy giễu cợt: "Tay to như vậy, chắc có thể dễ dàng phá hủy thế giới của người khác trong lòng bàn tay ấy nhỉ. Anh quả là có khả năng, để cho tôi trong một đêm có thể tắt hẳn tình yêu ban đầu, để cho tôi đối với anh tràn ngập áy náy, để cho ta đối với anh một lòng một dạ. Thủ đoạn như vậy, đích xác là quá cao! Quý Quân sao có thể là đối thủ của anh chứ?"
Mặt của anh từng chút lại từng chút trầm xuống, mà khoái cảm của cô lại tăng lên gấp bội, nâng tay đưa lên mặt anh, chậm rãi vuốt ve: "Sao thế, trước kia nghe tôi nhắc tới Quý Quân không phải lập tức liền trở mặt sao, hiện tại sao lại im thin thít như vậy?"
Trong giọng nói dịu dàng, từng chữ đều là mỉa mai, tính tình của Hoắc Sở Kiệt khó có khi dễ chịu như vậy, chỉ thủy chung mím chặt môi, tràn ngập áy náy nhìn cô.
Anh chợt nắm lấy tay cô khiến cô cả kinh, đang muốn lấy ra, anh liền dùng sức lực ngăn chặn lại, cô k