Snack's 1967
Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321805

Bình chọn: 8.00/10/180 lượt.

hông khỏi cả giận nói: "Lại định cậy mạnh? Người thô lỗ như anh cũng chỉ biết dùng sức mạnh mà thôi."

Năm ngón tay thô bạo chợt dừng lại, trong mắt của anh ảm đạm vô cùng, cô không khỏi phiền não, dùng lực mạnh muốn kéo tay về, không ngờ anh lại bị bất lực.

Kết quả của lực cùng lực đối kháng chính là một tiếng "Chát" thanh thúy.

Không phải nước mắt, không phải gió thổi lá rụng, mà là tiếng tay vỗ vào da thịt lưu loát rõ ràng, hòa vào tiếng gió gào thét dư âm rõ nét xuyên thấu vào trong tai.

Gương mặt ngăm đen của Hoắc Sở Kiệt một chút biến hóa cũng không có, ánh mắt lại tựa như tro tàn lại cháy, thật chặt chằm chằm cầm tù cô, cầm lấy tay cô đánh về phía bên kia: "Đánh đi, đánh tới khi nào em hết giận mới thôi."

Lời còn chưa dứt, một bàn tay khác lại vung lên, khiến tai cô như bị ù đi.

Anh lại cầm lấy tay cô chuyển sang bên kia, cô giật mình, phiền não rống lên: "Đủ rồi, anh đang làm gì vậy, chuộc tội sao?"

Cô nâng chân phải lên, hung hăng đạp xuống, mũi chân dùng toàn lực đạp lên mu bàn chân của anh: "Ha ha, tôi quên mất, người anh làm từ sắt thép mà. Anh cũng thật dũng cảm, không sợ chết, chỏ có tay không mà xe hơi cũng dám đi đến, dĩ nhiên là không sợ đau rồi."

Quả nhiên ngay cả lông mày anh cũng không buồn nhíu một cái, ngọn lửa trong mắt từ từ thiêu cháy, nóng đến mức khiến lòng cô rung động: "Nếu như có thể làm cho em bớt giận, anh cũng không quan tâm."

Ba chữ "Không quan tâm" kia giống như một quyền buồn bực, nặng nề đập tới, rất mạnh lại tránh không kịp.

"Đó là đương nhiên, anh ngay cả mạng sống của mình đều không để ý, còn có thể quan tâm đến cái gì chứ ?"

Thân thể run càng dữ dội hơn, mắt cá chân lại co rút, khiến cô mất thăng bằng, mất trọng tâm, ngã xuống bên cạnh.

Trong chớp mắt thân hình vừa nghiêng ngả, bàn tay kia liền chế trụ hông của cô, sau đó hai cánh tay vững vàng giữ chặt: "Chính là vì anh để ý em cùng với con."

Con, nghe đến chữ này, mí mắt chợt giật mạnh, nếu thét chói tai sẽ phải rách cổ họng mất, chung quy là vẫn nhịn được, bởi vì lời nói của Hoắc Sở Kiệt rốt cuộc không có chỗ để cho cô phản bác: "Bác sĩ nói, tâm tình không thể kích động mạnh, sẽ không tốt cho thai nhi."

Anh ghé vào bên tai cô khẽ nói, hơi thở quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, mang theo khẩn cầu xa lạ: "Bé con à, em giận anh thế nào cũng được, nhưng . . . . . . Xin em không nên thương tổn tới bản thân mình cùng đứa bé. Ông bà nội, ông bà ngoại đã mong lâu như vậy, chúng ta không thể để cho bọn họ lo lắng được."

Mẹ nó, thế nhưng lại mang gia trưởng ra trấn áp cô, Hoắc Sở Kiệt, anh hèn hạ đến nước này sao!

Anh ôm cô thật chặt, lại vô cùng cẩn thận, cô giận dữ, giãy dụa phất tay: "Buông ra, Hoắc Sở Kiệt, anh buông tôi ra!"

Anh hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, không để ý đến móng tay của cô đang cào loạn trên mặt của mình, liền khom người, bế bổng cô lên.

Hai chân chợt hẫng một cái, trái tim đập thình thịch, cô khẩn trương chỉ có thể nắm chặt vạt áo của anh, cả kinh quên mất cả hô hấp.

Anh cúi đầu cọ vào mặt của cô, áp má lên mặt, ôn nhu nói: "Đừng sợ, đứa bé sẽ không việc gì, anh sẽ chú ý."

Một câu nói liền chặn lại tất cả. . . . . . Thì ra là anh đã nhìn ra được cô đang hoảng sợ.

Trong khoảnh khắc hai chân cách mặt đất kia, cô chỉ nghĩ có một việc. . . . . . Đứa bé, đứa bé. . . . . .

Anh ôm cô cất bước, đi tới đầu hẻm: "Đầu chắc hẳn rất đau, nghỉ ngơi một chút đi. Đừng sợ, anh mới vừa. . . . . ."

Hô hấp ấm áp của anh phả lên trên mặt, vì thế cô liền khó chịu rống lên: "Tôi không muốn nghe anh nói chuyện!"

Cô bịt lỗ tai lại, miễn cưỡng chui vào trước ngực của anh.

Đánh rắn phải đánh giập đầu, ai nói Hoắc Sở Kiệt là người thô lỗ, anh đã dễ dàng bắt được nhược điểm của cô đấy thôi.

Đúng, cha Hoắc, mẹ Hoắc cùng cha mẹ cô cũng đã già rồi, tâm nguyện của người già sáu bảy chục tuổi, thân làm tiểu bối sao có thể không dốc sức liều mạng mà đạt thành đây?

Huống chi, trong thân thể cô còn có một phần tử.

Nói không lo lắng không thèm để ý, đó là giả.

Cô lo lắng, để ý muốn chết, nhưng cô lại không muốn tha thứ cho Hoắc Sở Kiệt.

Cô ngước cổ lên, quay mặt nhìn anh, đối mặt phía sau lưng, không kề đến bờ vai kia.

Con đường quen thuộc dần lui về phía sau, ngói đen tường xanh quen thuộc, cùng với xanh rêu che một tầng hơi nước.

Bước chân của anh vững vàng, trái tim đập tráng kiện có lực, tay của anh vòng lên, muốn vén tóc cho cô nhưng cô lập tức nghiêng đầu, tay anh liền nhào về phía trước.

Bước chân của anh dừng lại một giây, rồi tiếp tục lên đường.

Lúc cô tỉnh hồn lại thì anh đã đến lối rẽ, nhưng lại không trở về nhà kia.

Cô cũng không có kiên nhẫn quay vần với anh liền hung ác bấm anh một cái: "Tôi muốn về nhà!"

Thế nhưng anh lại không để ý tới cô, sung sướng đi một mạch, không nên hỏi cô vì sao lại biết rằng anh đang vui mừng, bởi vì rõ ràng anh đang bước nhanh hơn.

Nếu anh không để ý tới cô mà nói..., thể lực lại cách xa một tời một vực, cô chỉ có thể phát huy độc chiêu — Cấu véo liên hoàn.

Cấu chết người đàn ông tự cho là đúng, bóp chết anh!

Đường tắt càng ngày càng rộng, không