
khí ẩm ướt từ sau thổi qua, dù anh quấn chặt lấy cô, nhưng khí lạnh vẫn cứ thổi vào cổ.
Cái cổ cứng rắn, rốt cuộc cũng rụt một cái, sau đó là một hồ sen hấp dẫn tầm mắt.
Trong trời đông giá rét như lúc này, lá sen trông thật tiêu điều, khô vàng trôi lơ lửng ở mặt ao , còn những lá sen còn xanh cũng bị gió thổi xốc xếch dao động, nơi nào còn hoa hồng lá xanh rợp trời rực rỡ giống như trong trí nhớ.
Cô không khỏi nhỏ giọng nói: "Mọi phồn hoa cũng đều lụn bại, chỉ chớp mắt, cảnh đẹp liền thay đổi thành tàn tro."
Cô hơi nghiêng mặt sang bên, nói với Hoắc Sở Kiệt: "Anh nói có đúng hay không? Có lẽ một giây kế tiếp, tất cả suy nghĩ của anh, đều hóa thành hư vô."
Mặt của anh đang dần dần giãn ra, vừa nghe cô nói vậy..., không tới một giây liền căng cứng lại, hàm răng cắn chặt vào nhau.
Tâm tình của cô bỗng nhiên lại thấy tốt hơn, nhẹ nhõm nói: "Sao thế, đi đêm nhiều nên lo lắng gặp ma sao?"
Anh không để ý tới cô, quay mặt ra nhìn hồ nước, cũng không biết là đang nhìn cảnh vật đổ nát hay còn là xuyên thấu qua hiện tượng mà nhìn bản chất.
Bờ hồ gió rét thấu xương, cô nhịn không được liền bấm anh: "Lạnh muốn chết, tôi muốn về nhà! Nếu anh không muốn đi, tự tôi có chân, sẽ không làm phiền anh!"
Cánh tay sau lưng vừa nhấc, Hoắc Sở Kiệt liền nói: "Chính xác mà nói, mười tám năm trước, đó mới là nụ hôn đầu của anh."
"Nhưng lại tuyệt không tốt đẹp, anh thật rất sợ, nên chỉ nếm thấy lạnh lẽo khổ sở."
"Thế nhưng khi anh nhìn thấy chân mày cô gái nhỏ bỗng nhúc nhích, đôi môi di động một chút thì anh lại cảm thấy tốt đẹp vô cùng, trời xanh vừa đúng độ, nước cũng trong xanh vừa phải."
"Tư vị của nụ hôn, mang theo chát ý trong veo."
Anh ngừng lại, tựa như nhớ tới chuyện gì vui mừng, buồn buồn cười ra tiếng, một hồi thật lâu, vẫn vang dội ở bên tai cô, nhưng cô lại cảm thấy nó quá chói tai, vì vậy liền quát: "Tôi muốn về nhà!"
Biết rõ là mình rất sát phong cảnh, nhưng cô thật không có tâm tình cùng anh chìm đắm trong hồi ức.
Căn bản không có một chút xíu.
Chua chết được, thật là chua chết được, người thô lỗ như anh sao lại nói những câu văn thơ như thế chứ, không phải là muốn A Hoa cô mềm lòng sao.
Nhưng thời cơ không đúng, cô không có kiên nhẫn, cũng không có tinh lực.
Lần này, cuối cùng anh cũng nghe lọt được lời cô nói..., ngẩng đầu, trong ánh mắt thoáng qua tia sáng, trầm ngâm không biết đang nhìn điểm nào trong hồ, thật sâu nhìn hai giây, mới xoay người.
Cô rũ mắt xuống, cũng không còn hơi sức cùng anh náo loạn, cằm đặt lên đầu vai anh, nhắm mắt dưỡng thần .
Tiếng gió vẫn như cũ, nhưng tiếng bước chân có vẻ trầm muộn , trầm nặng hơn.
Cô mệt mỏi không muốn suy nghĩ nữa, Hoắc Sở Kiệt vẫn không nói một tiếng lại chợt mở miệng: "Anh rất sợ, sợ em rời khỏi anh, cho nên. . . . . . Anh tình nguyện đánh cuộc. Em hận anh cũng được, trách anh cũng được, đều không sai. Nhưng nếu như cho anh thêm một cơ hội, thì anh cũng vẫn làm như vậy.
"Không phải em vẫn thích câu danh ngôn kia của Chí Tôn Bảo sao? Anh không phải là Chí Tôn Bảo, anh không muốn nếu như, anh tin tưởng số mạng do bản thân mình nắm giữ ở trong tay."
"Anh cũng đã đồng ý với Hạ Nghênh Xuân buông tay, nhưng cũng chỉ một lần kia mà thôi."
Giọng nói của Hoắc Sở Kiệt đè ép rất thấp, từng chữ lại như chuông báo động gõ vào trong lòng cô: "Cho nên Hạ Sơn Chi, trừ phi anh chết, em cũng đừng mong rời khỏi anh!"
Giọng nói không có một chút uy hiếp, tuyệt không cắn răng nghiến lợi, vừa chậm lại thấp, không giống với ngữ điệu nào mà cô đã từng nghe qua , lại cũng không phải bỏ rơi cô.
Nhưng cô không có hơi sức chu toàn, hôm nay cô đã quá mệt mỏi: "Anh muốn như thế nào là chuyện của anh, chẳng quan hệ tới tôi. Còn nữa, tôi không muốn nghe anh nói nữa, dù là một chữ."
Rất tốt, anh liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cuối cùng đã tới cửa nhà, cô mở mắt ra nói: "Thả tôi xuống."
Anh lại không thèm nhìn cô, mở thẳng cửa cổng ra, đang muốn gõ cửa, thì bên trong liền được mở ra, sau đó là tiếng mẹ già hô to: "Sở Kiệt, đây là thế nào?"
Hoắc Sở Kiệt gật đầu với mẹ cô một cái, sau khi đặt cô lên trên ghế sofa mới nói: "Con đã chọc cô ấy giận rồi."
Tay của anh kìm chặt nửa bên bả vai, cô chuyển sang bên cạnh, thoát khỏi trói buộc.
Mẹ già nhìn thấy động tác kia của cô, mặt trầm xuống, tuôn ra một tràng: "Hạ Sơn Chi, phụ nữ có thai lại không biết nặng nhẹ, một mình nổi giận đùng đùng chạy đi nếu lcó gì ngoài ý muốn thì làm thế nào. Làm sao con lại tùy hứng như vậy, cũng sắp 30 rồi, không còn bé bỏng gì nữa!"
Mẹ già lại chuyển hướng sang Hoắc Sở Kiệt, lắc đầu thở dài : "Đều là con làm cho nó sinh hư , hiện tại thì tốt rồi, tự làm tự chịu."
"Mẹ, xác thực đều tại con cả, đều là do con sai."
Hoắc Sở Kiệt giống như bất đắc dĩ mà nhìn cô, bên môi cười chói mắt khác thường.
Cô choáng váng, chỉ vào anh, nói: "Hoắc Sở Kiệt, cút ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ để cho con của anh đi gặp Diêm Vương!"
Cô ngồi anh đứng, đầu ngón tay của cô chỉ về phía chóp mũi của anh, lời nói ra cũng bén nhọn khác thường: "Ba giây nữa nếu không thấy anh biến khỏi đây, tôi nói được làm được!"
C