
g sao, chỉ
cần cô ngoan ngoãn nghe tôi, sẽ không phải chịu khổ……” Giọng nói kia
chợt xa chợt gần, làm người ta khó đoán ra.
“Tôi ghét nhất là bị hạn chế, bị ra lệnh, mặc kệ ông có kế hoạch gì, tôi cũng không muốn dính tới.” Cô hừ lạnh.
“Ngay cả cái giá được trả là thể xác của Thư Tĩnh cũng không đồng ý?”
“Tôi sẽ dùng cách của mình để đoạt được……”
“Quên đi, cô còn chưa hiểu à? Cô không
thắng được Thư Tĩnh, sức mạnh của cô ta so với tưởng tượng của cô còn
lớn hơn, cô căn bản không thể động tới cô ta, hiện tại là vì cô ta không muốn đối phó cô, chờ chọc giận cô ta, cô nhất định sẽ biến mất!” Giọng
nói kia mang theo uy hiếp.
“Tôi không tin!” Cô cả giận nói.
“Tin hay không tùy cô, tóm lại, chỉ khi cô nghe lời tôi mới có thể được như ý nguyện……”
“Cút! Mặc kệ ông là ai, tôi cũng sẽ không nghe lời ông!” Cô quát lớn.
“Phải không? Chỉ sợ điểm ấy cô sẽ không
có khả năng quyết định……” Giọng nói kia bật cười vài tiếng, ngay sau đó
một dòng điện từ những góc độ khác nhau đánh tới, vây chặt cô.
“Làm cái gì vậy?” Cô cả kinh nói.
“Tôi muốn đem cô hút đến phòng nghiên cứu của tôi.”
“Cái gì? Tôi không –” Thư Nhàn còn chưa tỉnh ngộ, ý thức của cô đã bị dòng điện kia hút vào một cái động đen.
Đau nhức làm cho cô mất đi tri giác, cả
người mờ mịt, hoàn toàn không biết giờ phút này mình đã bị hút vào bên
trong một bộ máy tính.
Trong phòng nghiên cứu, một ông già nhìn
chằm chằm số liệu biểu hiện trên màn hình máy tính, biết mình đã được
một linh hồn ông ta muốn, không khỏi đắc ý nở nụ cười.
“Vì phải bắt được tần suất của các cô, đã mất không ít thời gian của ta, giờ chỉ việc đem Thư Tĩnh mang đến, ‘kế
hoạch giải mộng’ của ta sẽ hoàn thành…… ha ha ha……”
Giải mộng a! Đây chính là sáng kiến của
cả đời ông, có ai có thể giống ông dùng dụng cụ máy tính giải mã huyền
bí trong đầu óc con người? Chỉ cần mở tín đạo nối với mộng của Thư Tĩnh, ông có thể đạt được 97% năng lượng não bị con người che dấu, đến lúc
đó, mỗi người đều bị ông khống chế, từng cảnh trong mơ đều do ông thao
túng…… không ai là ngoại lệ!
Bởi vì quần áo bị mưa thấm ướt, Huyễn Dạ
Thần Hành không mang cô đến nhà ăn, lại đem cô về khách sạn anh ngủ lại, muốn cô thay quần áo, để nhân viên phục vụ hong khô mặc lại.
Thư Tĩnh mặc
áo tắm của anh, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng, nhìn mưa mềm như
tơ bay ngoài cửa sổ, chờ anh dùng điện thoại gọi khách sạn đem thức ăn
lên.
“Mười phút nữa đồ ăn sẽ đưa đến, muốn
uống chút rượu trước hay không?” Huyễn Dạ Thần Hành rót hai ly rượu, đi
đến cạnh cô, đưa cô một ly.
“Thật sự muốn ăn ở đây?” Cô lo lắng uống một hớp rượu.
“Bằng không, cô muốn mỗi người trong nhà
ăn đều nhìn chằm chằm chúng ta ướt đẫm sao?” Anh nhìn cô, ánh mắt cũng
không cách nào dời.
Mái tóc dài hơi ẩm ướt làm nổi bật gương
mặt trắng nõn mềm nhỏ, ngũ quan tinh mỹ giống như hoa sen mới nở thanh
dật thoát trần, cổ trắng như tuyết, áo tắm trắng bao quanh thân hình có
đường cong động lòng người nhất mà anh đã thấy tối qua, cho dù cô hiện
tại đem chính mình bao như bánh chưng, anh vẫn có thể tưởng tượng ra mỗi một tấc da thịt của cô……
Anh thật sự đói bụng muốn chết!
Đói đến muốn lấy cô làm món khai vị……
Huyễn Dạ Thần Hành thu hồi tâm thần phóng túng, tự giễu nở nụ cười.
Tình yêu của anh tan vỡ, dường như không
còn một cô gái nào có thể khơi gợi dục vọng của anh mãnh liệt như vậy.
Thư Tĩnh này rốt cuộc có điểm nào làm anh mê muội?
Người đúng là đẹp, nhưng những cô gái anh gặp lúc trước có người nào xấu đâu? Nếu nói phong tình, cô còn lâu mới
bằng một phần mười của Thư Nhàn, ngược lại Thư Nhàn còn có vẻ am hiểu
phát huy mị lực thân thể hơn cô; Về phần thủ đoạn ứng phó đàn ông, cô
căn bản là người ngốc trong phương diện này……
Cô gái không có mỹ mạo như vậy vì sao có thể làm cho Huyễn Dạ Thần Hành anh thương yêu chứ?
Là ánh mắt xa xăm của cô?
Hay là vẻ mặt vĩnh viễn mang theo ý sợ?
“Như vậy sẽ không quá……” Cô bị anh nhìn chằm chằm đỏ bừng mặt cúi đầu.
Ở trong phòng một người đàn ông dùng cơm, còn mặc áo tắm, nhân viên phục vụ đưa cơm đến sẽ nghĩ như thế nào?
“Quá cái gì?” Anh nhướng mi, lắc đầu nói: “Cô thật sự là cô gái nhát gan nhất tôi biết.”
“Anh thích cô gái lớn mật?” Cô nghe không ra anh khen chê, bất giác hỏi lại.
“Không…… tôi thích cô gái biết điều.” Cô rất nhạy cảm! Anh cười.
“Biết điều?”
“Đối với đàn ông mà nói, hai chữ biết
điều cũng không phải hiểu theo mặt chữ hạn hẹp như vậy, mà là hiểu được
tiến thoái, hiểu được có chừng có mực, hiểu được thu phóng……”
“Vậy anh muốn là cô gái hoàn mỹ, loại con gái này không tồn tại.” Cô lập tức tiếp lời.
“Phải không?”
“Một khi rơi vào tình yêu, cô gái biết điều đến cỡ nào cũng trở nên không hiểu chuyện, đạo lý ấy chẳng lẽ anh không biết?”
“Quả thật, tôi cùng những bạn gái trước
tách ra đều là bởi vì dạng này.” Anh thản nhiên nói. Phụ nữ ở cạnh anh
lúc đầu đều biết điều sau đó dần thay đổi, yêu cầu ngày càng nhiều, lòng chiếm giữ càng ngày càng mạnh, tình cảm tới cuối cùng trở thành gánh
nặng, mất mỹ cảm.
“Tôi cho rằng anh muốn tìm cô gái biết
điều, là