
thế lực không ai biết của hắn tìm ra
Nhất Nhất, sợ hắn đối xử với Nhất Nhất như cách đối xử với Quý gia.
Phùng gia gia không cho là như vậy. Gia gia nói gia gia đã biết Vân Tấn Ngôn
từ tấm bé, hẳn chắc chắn... không ra tay với Nhất Nhất...
Trong
mơ hồ, Phùng gia gia vẫn còn chút hi vọng với hắn, nhưng không dám khẳng định ý nghĩ của mình. Ta tranh chấp với gia gia, kiên quyết không chịu
cho Vân Tấn Ngôn biết sự tồn tại của Nhất Nhất, mà kế hoạch đưa Nhất
Nhất xuất cung cũng thay đổi bất ngờ.
Vân Tấn Ngôn tìm ta đòi
Phượng ấn, ta nói tiểu thư cầm đi, khi trở về không thấy đâu nữa. Hắn
cũng tin ta không biết, tóm lại không hỏi han gì nữa. Thật ra ta đã đưa
Phượng ấn cho Phùng gia gia.
Ta đoán rằng không thiếu những kẻ
trung thành với Quý phủ, tuy bị Vân Tấn Ngôn chèn ép, nhưng chắc hẳn vẫn còn sót lại người nào đó. Nếu cầm Phượng ấn tới tìm họ, họ nhất định sẽ nguyện hiến dâng chút sức lực cuối cùng vì Quý gia. Không cầu xin gì
nhiều, chỉ mong có thể mượn chút sức lực của họ để cứu Nhất Nhất, chăm
sóc Nhất Nhất. Dù sao, Nhất Nhất có thể lén xuất cung, còn ta ra ngoài
chỉ có thể liên lụy tới Nhất Nhất.
Vì Nhất Nhất mà Phùng gia gia
không dám từ quan, ban ngày phải tới Thái y viện, mà chuyện tìm kiếm bộ
hạ cũ của Quý gia không thể rõ ràng lộ liễu được. Mỗi lần nhắc đến
chuyện này, Phùng gia gia liền cau mày, ta chỉ có thể an ủi.
Sau
trận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện, mắt ta như bị đả thương. Ta không còn
thấy màu sắc của thế giới này, chỉ thấy một màu xám trắng. Trừ màu đỏ
thẫm, màu đỏ tươi tung bay trước mắt ta mười mấy năm, sau đêm đó, gần
như bám chặt lấy mắt ta từng thời từng khắc.
Nhất Nhất ở lãnh
cung, cần vật dụng hằng ngày. Mặc dù Hách công công nói cứ giao hết cho
ông ta, nhưng ta biết đây tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Điều
ta sợ nhất là Nhất Nhất bị người ta phát hiện.
Vô số buổi đêm bị
bóng đè không ngớt. Ta mơ thấy mình nắm tay thiếu gia, nói với chàng ta
đi với chàng. Thiếu gia mỉm cười ấm áp với ta như trước kia. Đột nhiên
đầu rơi xuống, mang theo nụ cười lăn trên mặt đất, im hơi lặng tiếng,
mặt ta đỏ sẫm một màu.
Ta mơ thấy tiểu thư chạy vội đến bên ta
như con chim non, kéo ta sẵng giọng nói: Diêu nhi, Diêu nhi, ta muốn em
thêu khăn. Ta gật đầu lia lịa, kéo tiểu thư về phòng nhưng người lại bất động. Ta quay đầu lại, chợt thấy ngượi khuỵu xuống, bụng dưới trống
rỗng, nội tạng rơi đầy đất, tay ta dính đầy máu tươi.
Ta mơ thấy
Nhất Nhất ngoan ngoãn ngủ say trong lòng ta, thỉnh thoảng nằm mộng đẹp
khẽ cười. Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên mặt, lúm đồng tiền trên má trái rất đáng yêu. Bỗng dưng, ánh mặt trời bị che khuất, ta ngẩng đầu, thấy
ánh mắt rét lạnh của Vân Tấn Ngôn. Tay ta đột nhiên trống rỗng, Nhất
Nhất bị hắn đoạt đi, giơ lên cao cao, đập mạnh xuống đất, máu bắn lên
người ta.
Ta hối hận ba năm trước không rời đi theo thiếu gia, có lẽ như vậy sẽ tránh được tai họa này. Ta trách mình đã lấy mạng tiểu
thư, khiến người mất đi hi vọng sống trên thế giới này. Ta hận bản thân
mình không có năng lực đưa Nhất Nhất xuất cung, lại còn đầu độc Nhất
Nhất, để Nhất Nhất sống trong quan tài...
Nhưng ta không dám để lộ những cảm xúc này.
Ta còn nhớ một năm sau khi tiểu thư qua đời. Ngày hè hôm đó ánh mặt trời
nóng rực, đến đêm gió mát lại thổi từng cơn. Ta vừa mới thăm Nhất Nhất,
trên đường rời khỏi lãnh cung lại thấy Vân Tấn Ngôn chống đỡ thân thể
xiêu vẹo đi tới lãnh cung, chân ta mềm nhũn, buộc mình phải nở nụ cười
giễu cợt: "Hoàng thượng còn dám tới lãnh cung sao?"
Vân Tấn Ngôn
uống rất nhiều rượu, hiếm khi ý thức lại mơ hồ như vậy, thấy ta thì đôi
mắt sáng rực, vọt tới trước mặt ta, ôm chặt lấy ta: "Nàng ở đây... Quả
nhiên ở đây..."
Ta chợt hiểu ra. Bộ xiêm y đỏ rực này, hắn nhận lầm ta là tiểu thư.
Ta không giãy giụa, không phản bác. Nhất Nhất dần dần trưởng thành, những
thứ cần thiết càng ngày càng nhiều, nếu Phùng gia gia không tìm ra bộ hạ cũ của Quý gia, bằng chức viện sử của gia gia và một cung nữ như ta sao có thể đưa Nhất Nhất xuất cung được? Cố Nghiên Lâm, Ân Kỳ, Vân Tấn
Ngôn, những kẻ thù lượn qua lượn lại trước mắt ta hằng ngày, ta hận.
Tựa vào ngực Vân Tấn Ngôn, ta bắt chước âm điệu của tiểu thư gọi hắn: Tấn Ngôn.
Đêm đó, bộ xiêm y đỏ rực của ta bị hắn xé sạch, đêm đó ta đã học được nụ
cười dối trá, đêm đó Chu Diêu sống mười lăm năm không còn tồn tại nữa.
Ngày hôm sau, Vân Tấn Ngôn khinh thường nhìn ta, không nói tiếng nào. Sau
khi hắn rời đi, ta tự cho mình hai bạt tai, những giọt lệ lâu lắm chưa
xuất hiện lại trào dâng.
Ta trở thành nữ tử trong hậu cung, người Quý gia còn sống sót duy nhất. Từ đó về sau, lời đồn trong cung không
ngừng không nghỉ, có người nói ta được sủng ái bởi vì tiểu thư, Hoàng
thượng yêu ai yêu cả đường đi. Cũng có người nói tai họa của Quý gia
cũng nhờ công ta, vì vậy ta mới có được thánh sủng.
Thật ra cái gọi là thánh sủng cũng chỉ là chuyện cười.
Ta bảo Vân Tấn Ngôn trùng tụ lại Hồng Loan điện, hắn đồng ý, đổi tên thành Đào Yểu điện. Trước mặt mọi người, ta và hắn ân ái vô cùng, hắn vô