
ình không coi Thẩm Mặc là sư phụ, nhưng hắn vẫn quan tâm và chăm sóc mình như một đồ đệ sao?
Cơ thể này của nàng, nếu như không nhờ 3 năm ở núi Vân Liễm được Thẩm Mặc
điều trị kỹ càng, e là sẽ suy yếu đến không chịu nổi một cơn gió bình
thường. Về phần biện pháp trả đũa đêm hôm qua là vì nàng quá nóng lòng,
chỉ cần nghĩ đến có thể loại bỏ cái gọi là long chủng ở trong bụng
Nghiên phi là máu toàn thân nàng giống như sôi sùng sục lên, chỉ một
lòng suy nghĩ muốn thử một lần, trận bệnh này của nàng cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tiện thể cũng để cho Vân Tấn Ngôn cảm nhận
được nỗi đau xót mất con ra sao.... ...
"Dược hoàn này, một ngày
uống ba lần, ba ngày sau là có thể khỏi bệnh." Thẩm Mặc lấy trong tay áo ra một ống trúc nhỏ bằng ngón tay, để nó dựng đứng trên bàn, liếc nhìn
Lê Tử Hà bằng ánh mắt sâu sắc sau đó xoay người mở cửa bỏ đi.
Lê
Tử Hà nhìn chằm chằm ống trúc một hồi lâu, cả người mềm nhũn nằm lại
xuống giường, đã ra được mồ hôi nên đầu cũng không còn mơ màng nặng trĩu nữa, cả người như được giải thoát ra khỏi gông xiềng dầy cộm nặng nề,
toàn thân cũng nhẹ hẫng như bay, trong đầu càng giống như được làn nước
tinh khiết cọ rửa qua một lần, mạch suy nghĩ cũng sáng tỏ hơn nhiều.
Mình trở lại cái hoàng cung luôn cảm thấy chán ghét này là vì cái gì? Là vì báo thù!
Cơn ác mộng đã đeo bám mình suốt 6 năm, máu đỏ tươi bắn văng tung tóe,
tiếng thét chói tai không ngớt bên tai, tiếng khóc nấc nghẹn đau xé cõi
lòng. Vĩnh viễn sẽ không quên, không thể nào quên được cũng không có
cách nào để quên. Nỗi đau đớn, lòng thù hận, sau khi kiệt lực đè nén
biểu hiện ra cũng chỉ là sự lạnh nhạt khác hẳn với người thường, chỉ có
bản thân nàng mới hiểu rõ nỗi oán hận ngày ngày day dứt ở đáy lòng, yêu
hận là nồng cốt của nỗi đau thương hằng đêm, muốn giải thoát thì phải
tìm ra tên đầu sỏ gây nên, chỉ có lấp đầy oán tiêu trừ hận mới có thể
bình yên sống an lành hết kiếp thứ hai này.
Lê Tử Hà trở người
nhắm mắt lại, một lần nữa nhắc nhở mình phải tỉnh táo, vào cung chưa
được một tháng, ngay cả cơ hội tiếp cận Vân Tấn Ngôn ít đến nỗi cũng có
thể đếm được, không thể nóng vội, nếu muốn có cơ hội báo thù trước khi
trở thành ngự y, chuyện trước mắt cần làm là phải tìm cho mình được một
chỗ dựa vững chắc.
Lê Tử Hà không hiểu tại sao Nghiên phi lại
quan tâm đến mình như thế, hơn nữa còn tìm đủ mọi cách che chở, nhưng ý
đồ của nàng ta rất rõ ràng là muốn lôi kéo mình về phe nàng ta, nếu mình muốn được thăng chức nhanh, dựa vào nàng ta chưa hẳn không phải là một
con đường tắt, vấn đề là phải làm sao cho tự nhiên để được trở thành
“người” của Nghiên phi một cách hợp lý, còn phải làm cho nàng ta không
có nghi ngờ nào đối với lòng trung thành và tận tâm của mình.... ...
Ánh nến trong phòng vẫn thắp mãi đến khi trời hửng sáng, sáp nến đã tan
chảy thành nước, ý thức người trên giường mới dần dần mơ hồ chìm vào
giấc ngủ thật say.
Thuốc của Thẩm Mặc rất hữu dụng, thời gian mới qua hai ngày, Lê Tử Hà đã cảm thấy thân thể mình không còn đáng ngại
nữa. Phùng Tông Anh cũng bỏ xuống thể diện nói bóng nói gió hỏi nàng có
cần ông tới chẩn bệnh cho hay không nhưng đã bị nàng từ chối. Thật ra
thì ngày hôm đó Lê Tử Hà cũng không ngờ Phùng Tông Anh sẽ đến đó, cho
nên đã cố tình uống thêm chút thuốc tụ khí lạnh để tăng thêm bệnh tình,
nhằm để không cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra nàng đang mang bệnh nặng
trong người. Cũng may lúc ấy tránh được bàn tay của Phùng Tông Anh, nếu
không chỉ cần dò tới mạch là sẽ biết ngay thân phận con gái của nàng,
xem ra sau này vô luận là bệnh thật hay bệnh giả nên cẩn thận một chút
thì vẫn tốt hơn.
Lê Tử Hà tới Chưởng dược xử sắc thuốc rồi mang
đến Nghiên Vụ điện, dọc đường đi cúi đầu bước chậm, thầm suy đoán không
biết khi nào Nghiên phi mới chịu bày tỏ thái độ của mình. Lê Tử Hà cũng
có thể đoán ra nguyên nhân nàng ta lôi kéo mình, đó chính là y thuật của nàng. Nhưng nàng chẳng qua cũng chỉ là một tên y đồng nho nhỏ, so với
những ngự y có kinh nghiệm lâu năm thì còn kém thua xa, hoặc là muốn
mượn nàng để loại trừ mối đe dọa ở trong bụng Diêu phi. Trước mắt chỉ có nguyên nhân này là nàng cảm thấy tương đối hợp lý, nói cho cùng ngự y
tại vị e rằng rất ít có người nguyện ý mạo hiểm.... ...
Lê Tử Hà
mang thuốc đến, sau khi được thái giám thông báo, vừa bước vào Nghiên Vụ điện liền phát hiện hôm nay không chỉ có một mình Nghiên phi mà còn có
cả Diêu phi toàn thân đỏ rực chói mắt đang dựa nghiêng vào thành giường, ngược lại Nghiên phi như làm khách ngồi ở bên cạnh, trên mặt vẫn chỉ nở nụ cười ôn hòa.
"Ô, tỷ tỷ còn có y đồng riêng đến đưa thuốc nữa
á, tỷ tỷ thật là tốt phúc." Diêu phi khẽ liếc mắt nhìn Lê Tử Hà rồi cười đến vô cùng xán lạn nhìn tới Nghiên phi.
Sắc mặt Nghiên phi tái
nhợt, trong thần sắc hơi có chút uể oải, có lẽ do Thất Tiêu Phấn của mấy hôm trước khiến cho cơ thể suy nhược, dịu giọng nói: "Muội muội đừng
nói vậy, là khẩu vị ta gần đây không tốt, nên bảo Tiểu Quất căn dặn
phòng bếp giúp ta chuẩn bị chút thức ăn, cho nên tiện thể làm ph