
ĩnh nhíu đôi mày rậm lại, cặp mắt như diều hâu lóe
sáng, quan sát Lê Tử Hà từ trên xuống dưới, bộ râu vểnh lên ra chiều hết sức nghiêm túc.
"Vãn sinh là Lê Tử Hà, đến tìm Thừa Tướng đại
nhân có chuyện quan trọng muốn thương lượng." Lê Tử Hà vẫn chắp tay thi
lễ trả lời vô cùng cung kính.
Trịnh Dĩnh xoay mắt suy nghĩ một lát, chưa từng nghe tên người này, liền nghiêm mặt nói: "Chuyện gì?"
"Vãn sinh muốn theo đại nhân trở về phủ rồi nói, không biết đại nhân cảm thấy có được hay không?"
"Có gì nói ngay ở đây đi."
"Vâng." Lê Tử Hà lại vái lạy, khẽ nói: "Vãn sinh có một sư muội, tục danh là Thẩm Ngân Ngân....."
"Khoan đã...! Được rồi, trở về phủ rồi nói!" Trịnh Dĩnh vừa nghe đến ba chữ
Thẩm Ngân Ngân mặt liền biến sắc, lập tức cắt lời Lê Tử Hà, bỏ lại một
câu như vậy đi trước dẫn đường.
Lê Tử Hà đuổi theo, dọc đường không có ai tra hỏi, thuận lợi xuất cung.
Bên ngoài cung có một chiếc kiệu, Trịnh Dĩnh ra dấu bảo tùy tùng, liền có
người dắt tới một con ngựa. Lê Tử Hà không giỏi cưỡi ngựa, nhưng cũng
không đến nỗi hoàn toàn không biết, tròng trành lắc lư đến phủ thừa
tướng.
So với sáu năm trước, phủ thừa tướng thật đúng là khí phái hơn không ít, xây rộng rãi hơn còn chưa nhắc đến, ngay cả cánh cửa cũng sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Gỗ khắc thủ công tinh xảo, hoa văn cầu kỳ
phức tạp, chạm trổ vô cùng sống động, nguyên liệu đều là hạng nhất. Vào
cửa rồi càng thấy rộng rãi hơn, mặt đá lát trên đất cũng lộ vẻ xa xỉ.
Lê Tử Hà che giấu tâm tư trong mắt, cúi đầu đi theo Trịnh Dĩnh.
Vừa vào tiền sảnh đã có người chuẩn bị trà ngon đưa lên, cũng không quên phần của Lê Tử Hà, sau đó thức thời lui xuống.
"Ngươi muốn nói gì với lão phu?" Trịnh Dĩnh nhàn nhã ngồi xuống ghế thái sư
trong đại sảnh, cầm ly trà lên, uống một hớp rồi hỏi.
Lê Tử Hà khẽ cười, nói: "Lệnh lang từng đi tìm vãn sinh, thương lượng chuyện muốn đưa sư muội....."
"Khoan! Thứ lão phu muốn nghe không phải chuyện này. Ngươi muốn thế nào cứ nói
thẳng ra, đừng làm mất thời gian của lão phu." Trịnh Dĩnh đặt ly trà
xuống, vô tình liếc mắt nhìn Lê Tử Hà.
"Ồ, Tử Hà còn muốn nói một chuyện, lệnh lang từng giao cho vãn sinh một quyển sổ ghi chép....."
"Nói bậy!" Trịnh Dĩnh kích động, giơ tay lên, hất đổ ly trà đặt trên bàn.
Tiếng vỡ giòn tan, nước trà bắn tung tóe, lập tức có người định vào dọn
dẹp, Trịnh Dĩnh quát to: "Cút ra ngoài! Không có lệnh của bổn tướng
không ai được phép vào! Cút xa một chút!"
Lê Tử Hà cứ như không
thấy vẻ tức giận trên mặt Trịnh Dĩnh, cầm ly trà lên nhấp một hớp, ngay
sau đó liền nói: "Năm Vạn An thứ hai, trận lụt ở Húc Dương, quyên tặng
một trăm lượng bạc trắng. Năm Vạn An thứ ba, xây Di Châu, quyên tặng năm trăm lượng bạc trắng. Cùng năm, thông sông Lô, quyên tặng ba trăm lượng bạc trắng. Những ghi chép này, Tử Hà không nói nhiều nữa, vãn sinh cảm
thấy quan trọng là phần ghi chép phía sau, năm Vạn An thứ sáu, nạn tuyết Bắc Bộ, vào sổ.... ..."
"Đủ rồi! Ngươi! Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Sắc mặt Trịnh Dĩnh đã tái nhợt, chống ghế thái sư đứng phắt dậy, nhìn
chằm chằm vào Lê Tử Hà với vẻ phòng bị.
Lê Tử Hà khẽ cười một
tiếng, đặt ly trà xuống, mở nắp ly trà ra, chìa một ngón tay chấm chút
nước trà, cười nói: "Với thừa tướng đại nhân mà nói, cũng không phải là
việc lớn gì, vãn sinh chỉ muốn biết chân tướng một việc mà thôi."
Trong khi nói, một chữ đã thành hình trên mặt bàn. Trịnh Dĩnh hồ nghi tiến
lên, lúc nhìn thấy chữ kia thì giật mình không thốt nên lời, mặc dù đã
cố gắng kiềm chế nhưng vẫn có thể nhận ra được vẻ khiếp sợ và sự bất ngờ trên mặt ông.
Trên chiếc bàn kia, một chữ mà Lê Tử Hà viết đó là chữ "Quý"! "Ha ha, chỉ là một y đồng, lại dám uy hiếp bổn tướng, ngươi không phải đang tự đánh giá mình quá cao sao?" Chỉ khiếp sợ trong chốc lát, Trịnh Dĩnh
lập tức khôi phục thái độ bình thường, vuốt râu cá trê, khinh miệt cười
nói. Lê Tử Hà thuận tay lau đi chữ viết trên bàn, cười nhạt nói: "Tử Hà
không dám uy hiếp, chỉ muốn thương lượng cùng thừa tướng đại nhân mà
thôi."
"Vì sao bổn tướng phải thương lượng với người miệng còn
hôi sữa như ngươi? Khuyên ngươi vẫn nên tuân thủ bổn phận, nếu không,
ngày nào đó ngươi oan hồn quy thiên, bổn tướng không trông nom được
đâu." Trịnh Dĩnh khinh thường liếc nhìn Lê Tử Hà, lại trở về ghế thái sư của mình.
Lê Tử Hà khẽ khàng lắc đầu, như thể nói bâng quơ:
"Cũng chỉ là cái mạng nhỏ của Tử Hà mà thôi, nhưng nếu bởi vì Tử Hà mà
kéo theo trên dưới phủ thừa tướng… Nghe nói năm đó Quý phủ bị tru di cửu tộc, nếu hôm nay hoàng thượng muốn thu quyền, lại gặp lúc lệnh lang
cướp tù, tù nhân này còn cố gắng đầu độc hoàng thượng, không biết tội
danh này…”
"Không cần lo lắng cho chuyện nhà bổn tướng, chăm sóc tốt cho mình là được."
"Nhưng nếu đại nhân không thể nói chuyện mà vãn sinh muốn biết, việc này lại liên quan tới vãn sinh rồi."
Trong lòng Trịnh Dĩnh dâng lên cảm giác khó chịu, râu cá trê run lên, nhưng
lại không thốt lên được lời nào. Không bàn về việc sổ sách này thật hay
giả, riêng việc hắn để lộ chuyện Quân nhi cướp tù ra ngoài đã có thể
khiến hoàng