Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327094

Bình chọn: 9.00/10/709 lượt.

, Lê Tử Hà đã lên tiếng: "Bình sứ bích lục ở giữa, vô sắc vô vị,

thuốc mê thượng hạng, bình sứ màu xanh dương bên cạnh là thuốc giải,

trước khi gây mê hãy uống thuốc giải trước."

"... ...."

"Tử Hà mong có được cam kết của Trịnh công tử."

"Cái gì?" Trịnh Hàn Quân cẩn thận cất thuốc vào ngẩng đầu lên hỏi.

"Về sau nếu không gặp phải chuyện gì, cố gắng ít trở về Vân Đô. Ngoài ra,

hãy đối đãi tốt với Ngân nhi." Lê Tử Hà vùi nửa đầu vào trong gối, giọng nói buồn bã nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

Mặc dù Lê Tử Hà không nhìn thấy, nhưng Trịnh Hàn Quân vẫn gật đầu kiên định, nói: "Nhất định!"

Trịnh Hàn Quân ra ngoài đóng cửa lại, thoải mái rời đi. Lúc này Lê Tử Hà mới

gắng sức vực người dậy, cái chăn phủ trên người trượt xuống, sống lưng

lạnh toát. Lê Tử Hà quay đầu lại, tấm lưng vốn trơn bóng hiện lên ba vết thương khủng bố dữ tợn. Nàng vừa động đậy liền kéo theo cơn đau đớn. Lê Tử Hà khẽ cắn răng, trở người, liếc thấy bên giường đã có bộ y phục

chuẩn bị sẵn, cũng không suy nghĩ nhiều từ từ mặc đồ vào. Còn một người

nữa, chắc sắp đến rồi.

Lê Tử Hà mặc y phục rồi nằm xuống, khẽ thở dài nhắm mắt lại.

Trịnh Hàn Quân đồng ý đưa Thẩm Ngân Ngân đi, nàng cũng không cảm thấy bất

ngờ. Trước khi Trịnh Dĩnh vào triều làm quan cũng chỉ là một kẻ bình

dân. Năm xưa mất vợ, một thân một mình nuôi lớn Trịnh Hàn Quân. Nhưng

sớm nghe nói quan hệ hai người bất hòa, nghe đồn bởi vì Trịnh Dĩnh háo

nam sắc, Trịnh Hàn Quân rất khinh thường chuyện này, mặc cho Trịnh Dĩnh

quản giáo thế nào cũng không phục, suốt ngày rời phủ Thừa Tướng chơi đùa tùy thích.

Rốt cuộc giữa cha con họ tranh chấp chuyện gì, Lê Tử

Hà không thể biết được. Nhưng đây là một trong những lợi thế quan trọng

để hắn bằng lòng cứu Thẩm Ngân Ngân. Thế còn người kia thì sao? Lê Tử Hà nở nụ cười đắng chát tựa như giễu cợt, tình yêu thời niên thiếu......

Trong phòng dần dần sáng rõ, cuối cùng Thái y viện cũng có chút sức sống. Lê

Tử Hà thấy đã gần đến giữa trưa, hình như cả một ngày chưa ăn cơm, thân

thể vốn đã mệt mỏi lại càng thêm suy yếu, nằm lỳ trên giường không nhúc

nhích.

Phùng Tông Anh bưng thức ăn bước vào thì thấy Lê Tử Hà

hình như đang ngủ mê man, đặt thức ăn xuống định kiểm tra vết thương cho Lê Tử Hà thì thấy quần áo toàn thân hắn đã chỉnh tề, vết thương cũng

không còn rướm máu, chắc đã xử lý qua, nghi ngờ nhìn hắn thử gọi: "Lê Tử Hà!"

"Tử Hà, dùng bữa đi."

"Lê Tử Hà!"

Phùng Tông

Anh đang định lay lay Lê Tử Hà, thấy hắn mơ hồ "hừ" một tiếng, đôi mắt

mông lung nhìn lướt qua mình lại quẹo đầu ngủ tiếp.

Phùng Tông

Anh đành thôi, trở lại bên cạnh bàn cầm tệp giấy Thẩm Mặc đã sắp xếp gọn ghẽ lật xem từng tờ. Không có, lại lật từ đầu đến cuối lần nữa cũng

không tìm thấy cách giải độc hoa Túc Dung. Phùng Tông Anh nhíu mày nhìn

chằm chằm vào giấy tờ trước mắt. Vân Tấn Ngôn vẫn đang ngủ mê man, bệnh

tình cũng không có vẻ nặng thêm, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tuy nói mình ghét Vân Tấn Ngôn, nhưng nước không thể một ngày không có

vua, mặc dù hắn làm người chẳng mấy tốt đẹp, nhưng vẫn là một hoàng đế

tốt, nếu hắn thật sự đột tử trong mộng, vậy Vân Quốc không thể bình an

nữa.... ...

"Lê Tử Hà!"

Phùng Tông Anh lại lên tiếng gọi,

Lê Tử Hà vẫn không đáp lại. Phùng Tông Anh thở dài, vết thương đau đớn

chắc rằng cả đêm không ngủ được, cũng không biết hắn xử lý vết thương

thay y phục ra sao nữa, đúng là sơ sót của mình. Nghĩ tới đây, Phùng

Tông Anh vươn tay chọn một sợi râu bạc không dầy không mỏng, giật mạnh

ra. Nợ người ta, nhổ râu mép bị đau sẽ nhớ mãi không quên. (đạo lý này

thật mới mẻ)

Cơn đau này khiến Phùng Tông Anh chợt nghĩ đến, đêm

qua lục soát được hoa Túc Dung trên người một tú nữ. Tú nữ này là sư

muội của Lê Tử Hà, vậy cũng biết cách giải độc chứ?

Nghĩ đến đây, Phùng Tông Anh không lo ngại nữa, đặt tập giấy xuống rồi rời đi.

Lê Tử Hà nghe tiếng bước chân rời xa mới mở mắt, thấy thức ăn và bát thuốc trên bàn hốc mắt nong nóng. Vẫn còn người nhớ tới mình......

Vừa rồi giả bộ ngủ say, cũng vì không muốn đối mặt với Phùng Tông Anh,

không muốn mở miệng giải thích vết thương trên lưng, không muốn trả lời

câu hỏi của Phùng Tông Anh. Trước khi Thẩm Ngân Ngân rời khỏi hoàng

cung, nàng sẽ không nói phương pháp giải độc.

Mặt trời lặn, ánh

sáng trong phòng lại tắt dần. Cả ngày cứ trôi qua như thế, Lê Tử Hà vẫn

nằm lỳ trên giường không muốn dậy ăn cơm bởi vì người nàng đợi còn chưa

tới.

Cho đến khi cửa được đẩy ra một lần nữa, Lê Tử Hà ngốc đầu

dậy, quả nhiên thấy Nghiên phi mặc áo vải trắng toát, đi theo phía sau

còn có Tiểu Quất đang dáo dác nhìn xung quanh, dè dặt cẩn thận bước vào

phòng.

Lê Tử Hà vực người dậy, muốn xuống giường hành lễ, lại

được Nghiên phi dịu dàng ngăn lại: "Lê y đồng không cần đa lễ, cứ nằm đó cũng được."

"Tạ ơn nương nương ưu ái."

"Vết thương của Lê y đồng......Đã khá hơn chưa?" Nghiên phi ngồi xuống cạnh bàn, sắc mặt có chút sầu lo khẽ khàng hỏi.

"Khá hơn rồi, tạ ơn nương nương quan tâm." Lê Tử Hà giữ hơi cố gắng đáp lớn tiếng.

"Lê y đồng đừng khách khí như vậy, nếu không ph


Old school Swatch Watches