
rong viện chỉ
có mỗi mình nàng.
Đã đi chẩn bệnh cho Vân Tấn Ngôn rồi sao?
Lê Tử Hà liếc nhìn giấy tờ tán loạn trên mặt bàn, nhắm mắt lại chìm vào
giấc ngủ thật say. Trước mắt, việc nàng nên làm chính là nghỉ ngơi thật
tốt, an tâm dưỡng thương.
Một làn gió mát bỗng ập vào phòng, thổi bay giấy tờ trên bàn nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cánh cửa vốn khép hờ lại
khe khẽ mở ra. Thẩm Mặc mặc áo đen gọn gàng, tóc dài xõa trên vai tung
bay trong làn gió.
Nhẹ nhàng bước tới, Thẩm Mặc trở tay đóng cửa
lại, thoáng thấy giấy tờ rơi đầy đất thì khom lưng nhặt lên từng tờ một. Trong phòng chỉ có ánh trăng tĩnh mịch nhìn không rõ chữ viết trên
giấy. Thẩm Mặc chỉ liếc nhìn qua rồi xếp lại đặt lên bàn, cầm nghiên mực dằn lên, sau đó ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh lẳng lặng nhìn Lê Tử Hà
ngủ say.
Bóng đêm sâu lắng che khuất khuôn mặt của Lê Tử Hà, chỉ
có thể loáng thoáng thấy nàng nằm lỳ trên giường, đầu nghiêng trên mặt
gối. Mặc dù không thấy rõ mắt mũi nàng nhưng tâm trí của Thẩm Mặc vẫn có thể phác thảo rõ nét dáng vẻ của nàng. Nếu so sánh với những cô nương
khác, tướng mạo của nàng chưa đạt tới mức khuynh quốc khuynh thành, thậm chí còn không xứng dùng từ tiểu thư khuê các, bình thường đến mức nếu
ném vào đám đông cũng không tìm ra được. Nhưng đó là đối với người khác, còn đối với hắn thì Lê Tử Hà rất đặc biệt, đặc biệt đến mức từng cái
nhăn mày từng nụ cười đều vô tri vô giác khắc sâu vào đáy lòng sau ba
năm yên lặng quan sát.
Thẩm Mặc không biết tại sao mình lại có
tâm tư như vậy. Mới đầu tự nói với mình điều này cũng chỉ vì lòng quan
tâm tới đồ nhi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, tình cảm dành cho
Thẩm Ngân Ngân không được đến mức này. Hắn vốn là người tự do tự tại,
hắn đã từng ám hiệu cho mình rằng tình cảm đặc biệt dành cho Lê Tử Hà
này cũng chỉ là tình thầy trò mà thôi. Nhưng hắn lại không muốn cố ý đè
nén ép buộc mình về mặt tình cảm, muốn gặp thì liền vào cung. Ở dưới gốc cây kia cho dù không nhìn thấy bóng người nhưng cũng có thể làm cho hắn thấy an tâm. Muốn nàng cảm nhận được sự tồn tại của mình, liền cầm tiêu thổi một khúc Thanh Tâm ngâm, cho dù nàng không biết đó chính là
mình.... ...
Hắn cho rằng mình vẫn có thể tiếp tục phương thức
này, chỉ cần để cho hắn có thể thấy nàng mọi lúc như hồi ở núi Vân Liễm
là đủ rồi.
Nhưng thấy nàng hằng đêm khó ngủ, thấy nàng ngày càng
gầy đi, thấy ánh mắt nàng càng thêm lạnh lẽo, thấy nàng bị người chèn
ép, chà đạp thân thể của mình, hôm nay còn bị phạt roi mà vẫn bình tĩnh
như nước hồ thu. Từ một trận sóng nhỏ lăn tăng chợt hóa thành sóng to
gió lớn, ùa vào từng góc trong đáy lòng. Không thể nói rõ là tức giận
hay ứ đọng, như thể có người cứ hết lần này tới lần khác chèn ép ở ngực
còn thỉnh thoảng gõ vào trong đó khiến cho đau đớn từng cơn.
Thẩm Mặc đứng lên, đi tới bên giường. Ba vết roi trên lưng Lê Tử Hà, hai
ngang một dọc, máu chảy ra đã đóng vảy. Y phục bị roi quất rách dính má
dán sát vào lưng, trong bóng tối vết thương đan xen lại càng dữ tợn.
Thẩm Mặc vươn tay ra, không kiềm chế được mà khẽ run rẩy, từ từ đến gần
vết thương. Như thể chỉ cần mình xoa lên vết thương ấy thì nó sẽ không
giày vò Lê Tử Hà nữa. Nhưng khi cảm giác được có ánh mắt nhìn chằm chằm
vào mình, hắn chợt rút tay về, thấy Lê Tử Hà đang mở to mắt nhìn mình
với vẻ ngờ vực khó hiểu.
"Người tới làm gì?" Lê Tử Hà lạnh lùng hỏi với giọng hơi khàn khàn.
Thẩm Mặc rũ mắt khẽ nói: "Vết thương này, cần phải rửa sạch."
Lê Tử Hà xoay mặt đi lặng im không nói gì.
"Vậy ta đi tìm Ngân nhi." Thẩm Mặc khẽ thở dài, xoay người định rời đi.
Lê Tử Hà nghe vậy lập tức quay mặt sang, vội cất giọng khàn khàn nói: "Không cần! Người làm cũng được."
Thẩm Mặc xoay người nhìn Lê Tử Hà, thấy nàng lại rũ mí mắt xuống quay mặt
đi, nghĩ đến bây giờ đã muộn, muốn dẫn Thẩm Ngân Ngân đến đây cũng phiền toái mà lại nguy hiểm, huống chi bản thân hắn cũng không phải loại
người cổ hủ, nếu Lê Tử Hà không để ý, hắn cũng không do dự nữa, nên xử
lý vết thương sớm mới tốt.
Lấy rượu thuốc và chút bột thuốc đã
chuẩn bị từ trước, lại rút một chiếc khăn từ trong tay áo ra, đặt hết
lên giường nhỏ nhẹ căn dặn, "Có thể hơi đau một chút, cố gắng chịu
đựng."
Y phục rách toác trên lưng Lê Tử Hà bị máu nhuộm đỏ, dính
lên miệng vết thương. Thẩm Mặc nhíu mày, vô cùng cẩn thận chậm rãi cởi y phục ra.
Tay Thẩm Mặc rất lạnh, thỉnh thoảng chạm phải làn da
nóng bỏng của Lê Tử Hà thì lại rời đi như bị đả thương, rồi lại đưa tay
về chạm lên lưng Lê Tử Hà. Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Lê Tử Hà
khẽ run, Thẩm Mặc vận nội lực dồn vào đầu ngón tay truyền sang miệng vết thương nhằm giúp cho Lê Tử Hà giảm bớt cơn đau.
Cuối cùng cũng
gỡ được hết lớp y phục dính trên miệng vết thương ra. Tuy nói không tốn
bao nhiêu hơi sức, nhưng Thẩm Mặc vẫn thở phào nhẹ nhõm. Hai tay gồng
lên, xé rách y phục khỏi lưng nàng vang lên một tiếng “xoạt”. Bờ lưng
trần trụi của Lê Tử Hà hiện ra trước mắt Thẩm Mặc, ngoại trừ vết thương
dữ tợn, dưới ánh trăng làn da trắng noãn nõn nà như được phủ ánh sáng
bàng bạc. Thẩm M