
y, vội nói với Lê Tử Hà: "Mau xem Nghiên tần thế nào rồi."
Lê Tử Hà tuân lệnh, bước nhanh đến bên cạnh Nghiên phi, ngồi xổm xuống bắt mạch. Xong xuôi quỳ xuống cau mày nói: "Thần đáng chết! Long chủng của
nương nương....E rằng không giữ được...."
Vân Tấn Ngôn đột nhiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Nghiên phi càng thêm khinh bỉ hỏi: "Bởi vì vấp ngã?"
"Chuyện này...." Lê Tử Hà cúi đầu, cố ra vẻ khó nói, một lúc sau mới ngẩng đầu
cất giọng kiên định: "E rằng nương nương đã dùng vị thuốc gây rối loạn
tinh thần. Thai khí vốn không ổn định, hôm nay lại bị thương nặng như
vậy.....Tất nhiên không giữ được......"
Ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Nghiên phi thoáng chốc biến thành thanh kiếm sắc đâm thẳng về phía
Lê Tử Hà. Vị thuốc nào, thai khí gì chứ?
"Đi lục soát Nghiên Vụ điện." Vân Tấn Ngôn ngồi xuống bên cạnh Diêu phi, nói với Ngụy công công.
Ngụy công công tuân lệnh đi ra, tâm trí Nghiên phi hỗn loạn. Rõ ràng tất cả
đã nằm trong bàn tay của mình, vốn tưởng rằng chỉ cần Tiểu Quất nhận
tội, mình sẽ không có mệnh hệ gì nữa. Nếu Hoàng thượng vẫn không chịu
tha cho mình, hôm nay Diêu phi đẩy mình ngã, người nên bị trách phạt sao có thể là mình? Cô ta giả bộ đáng thương, mình cũng có thể! Rốt cuộc
mình kém cô ta ở điểm nào, vì sao dù mình có mất đi đứa nhỏ, chàng vẫn
lạnh nhạt với mình như vậy?
Chẳng mấy chốc các thái giám đã trở
lại sau khi lục soát. Trời trở lạnh, các cung các điện đều đồ dùng chống lạnh. Một vỏ chăn đỏ thẫm, thêu một chữ "Diêu" ở phía dưới. Ai vừa nhìn cũng biết, vật này được chuẩn bị mang đến Đào Yểu điện.
Lúc này
chăn bông bị xé tung, dưới lớp chăn thêu hoa mai trắng noãn tinh xảo,
gắn hai vị thuốc. Sắc mặt của Vân Tấn Ngôn lạnh hơn, xoay hỏi Lê Tử Hà:
"Đây là cái gì?"
"Bẩm Hoàng thượng, hai loài thuốc này sinh
trưởng ở quận Tây Nam, hít một thời gian dài sẽ khiến tâm mạch bị tổn
thương, tinh thần không thể tập trung. Nếu mang thai, rất dễ dẫn đến sảy thai ạ." Lê Tử Hà cúi đầu thành thật trả lời.
Vân Tấn Ngôn liếc
đôi mắt lạnh tanh nhìn Nghiên phi, cười nói: "Xem ra để Cố tướng quân
đóng quân ở biên cảnh Tây Nam, không chăm sóc Bình Tây vương cẩn thận,
nhưng lại thuận tiện cho ái phi nàng nhỉ!"
"Thần thiếp....Thần thiếp không có......"
"Nghe nói thời gian trước độc mà trẫm trúng phải cũng đến từ quận Tây Nam, tú nữ bị bắt đó, trước khi được trẫm triệu kiến cũng có tới Nghiên Vụ điện của ái phi. Ái phi còn nhớ không?" Vân Tấn Ngôn ngắt lời, không cho
Nghiên phi khóc lóc kể, vẻ lạnh nhạt trong giọng nói khiến người ta run
rẩy: "Chắc là Cố tướng quân quên nói cho nàng biết, hai vị thuốc này đặt ở Nghiên Vụ điện trong thời gian dài, cũng sẽ có ảnh hưởng tới ái phi
thì phải?"
"Không có....Phụ thân thiếp không..."
"Truyền
chỉ thị của trẫm, Nghiên tần mưu hại hoàng tử, lòng dạ độc ác, khiến
người người người căm phẫn, lập tức đày vào lãnh cung, không cho phép
bất kỳ kẻ nào đến thăm!"
Từng câu từng chữ của Vân Tấn Ngôn thốt
ra vô cùng khí phách, khiến Nghiên phi chấn động đến mức nước mắt không
thể nào chảy ra được nữa, thẩn thờ mở to mắt như thể một nửa hồn phách
đã bay mất, ngẩn ngơ quỳ dưới đất không thể phản bác.
"Lê ngự y, đưa cô ta vào lãnh cung, giữ được nửa cái mạng càng tốt."
Diêu phi dựa vào ngực Vân Tấn Ngôn, nhếch miệng khẽ cười. Vân Tấn Ngôn không thấy được nét mặt của nàng, chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, rồi thuận
miệng sai bảo.
Hai thái giám tiến lên, không hề khách khí kéo
Nghiên phi đang quỳ dưới đất đi. Nghiên phi không giãy giụa không gào
khóc, chỉ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Vân Tấn Ngôn, để mặc cho người ta càng kéo càng xa, những nơi đi qua đều để lại vệt máu dài.
Lãnh cung ở phía Bắc hoàng cung, còn chưa đến gần đã cảm thấy luồng khí lạnh ập tới. Vào cửa cung rồi lại càng yên tĩnh khiến lòng người hoảng hốt.
Rõ ràng ánh dương chiếu rọi, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác u ám
đáng sợ.
Hai thái giám tìm bừa được một tiểu điện trống không,
ném Nghiên phi lên giường rồi rùng mình xoa cánh tay đi ra ngoài. Lê Tử
Hà ngồi xuống bắt mạch cho Nghiên phi, còn chưa chạm vào nàng đã bị hất
ra. Cặp mắt thẫn thờ hồi lâu mới khôi phục thần thái, nhưng trong đó chỉ chứa đầy thù hận, lạnh lùng nói: "Cút ngay, không cần ngươi giả vờ giả
vịt."
"Tử Hà phụng mệnh mà thôi." Lê Tử Hà hờ hững trả lời nhưng vẫn tiếp tục bắt mạch cho nàng.
"Thuốc kia là ngươi cố ý cho ta phải không?"
"Vâng."
"Sau đó hãm hại ta?"
"Không, Tử Hà cũng chỉ nghĩ cho nương nương mà thôi. Không ngờ Tiểu Quất lại
giấu đi. Diêu phi đã phi sảy thai, nếu nương nương quyết tâm tự hại đứa
bé trong bụng mình, sẽ không lưu lạc đến đây." Nếu nàng đẩy hết chuyện
sảy thai lên đầu Tiểu Quất, tất nhiên sẽ không khiến ai ngờ vực.
Nghiên phi giận dữ, quát lên: "Nói thì dễ đấy, tiện nhân như ngươi có thể hiểu được nỗi đau mất con sao?"
Đang lúc nói, hất tay Lê Tử Hà ra, giáng một cái tát lên mặt Lê Tử Hà. Lê Tử Hà đanh mặt lại giơ tay lên giữ chặt cổ tay của nàng, trở tay kia tát
mạnh vào mặt Nghiên phi lạnh lùng nói: "Con người Lê Tử Hà xưa nay vốn
là, người khác c