XtGem Forum catalog
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327891

Bình chọn: 7.5.00/10/789 lượt.

ho ta một bạt tai, ta sẽ trả lại gấp bội! Hôm nay đối xử với nương nương như vậy, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!"

Nghiên phi hoàn toàn không kịp đề phòng, che má trái nhìn Lê Tử Hà với vẻ

không thể tin, giọng nói cũng bị cơn giận làm cho run rẩy: "Ta....Đã

từng hại ngươi bao giờ? Diêu tiện nhân kia mới là kẻ hại ngươi nhiều

nhất! Nếu không phải ta...."

"Nếu không phải nương nương, ta cũng không phải chịu ba roi kia." Lê Tử Hà trầm giọng ngắt lời Nghiên phi,

rồi khẽ cười nói: "Huống chi Tiểu Quất cũng đã nói, nương nương đã hại

máu mủ của người khác, hôm nay coi như bị trừng phạt là đúng tội!"

"Ha ha, ta không thẹn với lương tâm!" Nghiên phi đột nhiên cười lớn, không

còn vẻ đoan trang, như thể cơn đau trên người cũng biến mất, cuồng loạn

hô lên: "Trong hậu cung này muốn sinh tồn đều phải tranh đoạt, Quý hoàng hậu đó ngây thơ ngu xuẩn, có kết cục đó cũng là đáng đời! Người trong

cung đều biết đứa bé kia không còn cũng vì thuốc sảy thai Hoàng thượng

ban cho, không ai dám giận, không ai dám nói, sao lại đổ hết lỗi lên đầu ta, tại sao?"

"Hay là nương nương đợi đến lúc mang thai tám

tháng quỳ trong mưa một đêm, xem có còn giữ được đứa bé không?" Lê Tử Hà siết chặt nắm tay, dằn lại cơn giận, cười khẩy nói: "Nhưng mà, e rằng

nương nương không còn cơ hội ấy rồi."

"Đứa bé của nương nương

không thể giữ lại, dược đồng sẽ đưa thuốc đến, Tử Hà xin được cáo lui

trước." Lê Tử Hà lạnh giọng bỏ lại những lời này, dứt khoát rời đi. Tự

tay hại con mình, đẩy chính mình vào lãnh cung, ôm hận cả đời cô đơn tới già. Kết cục này còn sảng khoái hơn giết chết nàng ta.

Cơn gió

lạnh thổi qua, mang tiếng cười to ngông cuồng ra khỏi lãnh cung: "Ta

không sai, ta không sai! Có sai cũng chỉ sai vì không biết bản thân mình là con cờ, sai vì dễ dàng nói yêu, sai vì dễ dàng tin người, sai vì vội vã muốn được lợi....Ha ha, tình yêu của đế vương, các ngươi tranh

giành, các ngươi chém giết....Ta ở đây đợi từng người các ngươi bước

vào......"

Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cung bỗng chốc trở nên u ám. Lê Tử Hà bước từng bước nặng nề. Chưa từng hại mình ư? Năm đó là ai mỗi ngày sai người đến Hồng Loan điện gây chuyện, trắng trợn tỏ ra Nghiên

phi xinh đẹp thế nào, được sủng ái ra sao? Là ai nhiều lần đầu độc thai

nhi trong bụng mình? Là ai giả truyền tin để mình phải quỳ khóc cả đêm

trong mưa? Là ai mang binh lính bao vây các môn đệ của Quý gia, lùng bắt cả Quý gia?

Đúng vậy, kẻ đầu sỏ là Vân Tấn Ngôn, nhưng các ngươi chính là kẻ đồng lõa, đều không thể tha thứ!

Khí trời dần dần rét lạnh, thời buổi rối ren dường như sắp qua đi, cuộc

tranh đấu giữa hai phi Nghên Diêu cũng đã kết thúc. Nghiên phi bị tống

vào lãnh cung, mặc dù Diêu phi đau lòng mất một đứa con, nhưng lại trở

thành sủng phi duy nhất trong hậu cung này. Độc của Hoàng thượng đã

khỏi, kẻ đầu độc rốt cuộc là ai vẫn chưa có kết luận, Hoàng thượng cũng

không truy cứu. Y đồng Lê Tử Hà có công cứu giá, tấn thăng ngự y. Việc

tuyển chọn tú nữ vì thị phi chốn hậu cung mà bị trì hoãn một tháng.

Hoàng cung thoáng chốc trở lại yên bình.

Mặc dù Lê Tử Hà đã trở

thành ngự y, nhưng ngày nào cũng đi theo Phùng Tông Anh học tập. Ân ngự y biết khúc mắc giữa hắn và Ân Bình nên thường xuyên làm khó, nhưng cũng

không gây ra sóng gió gì. Mọi người cho rằng tất cả đã trở lại bình

thường thì Thẩm Mặc biến mất không thấy bóng dáng lại trở về.

Lúc Lê Tử Hà nhìn thấy hắn ở chỗ Thái y viện, tâm trạng hỗn loạn đến cả bản thân cũng không thể hình dung. Kinh ngạc, cho rằng hắn không bao giờ

trở lại nữa. Khó hiểu, cho rằng hắn bị mình làm xấu mặt, không thể tha

thứ cho mình nữa. Còn bất chợt thoáng qua cảm giác an tâm, như thể rốt

cuộc cũng có người cùng mình bước đi trên con đường dài vô tận lại vô

vàn gian khổ này. Không cần hắn vỗ về, không cần hắn chở che, gục ngã

cũng không muốn kéo theo hắn. Chỉ cần thỉnh thoảng quay đầu lại, phát

hiện mình không chỉ cô đơn một mình là đủ rồi.

Thẩm Mặc chỉ hờ

hững liếc nhìn Lê Tử Hà, nhíu mày không nói một lời, bước vào phòng Lê

Tử Hà. Thấy nàng đuổi theo mở miệng nói: "Đóng cửa lại."

Lê Tử Hà làm theo, do dự cất lời: "Người....Trở lại làm gì?"

Dường như Thẩm Mặc không nghe thấy câu hỏi của nàng, im lặng một lúc lâu rồi

ngẩng đầu nhìn nàng, tròng mắt đen chợt lóe lên, không thể hiện rõ tâm

trạng, giọng nói vẫn chỉ hờ hững: "Ngươi là người của Quý phủ?"

Là câu khẳng định không phải câu hỏi. Lê Tử Hà sững sờ, muốn bác bỏ nhưng

không thể mở miệng. Nhìn vào đôi mắt đen như mực của hắn liền dứt khoát

gật đầu. Nếu là Thẩm Mặc nàng nguyện ý tin tưởng.

"Ngươi vào cung là vì muốn trả thù, do đó đả kích Nghiên phi để nhằm vào Vân Tấn Ngôn."

Lê Tử Hà lại ngơ ngẩn, không phải vì Thẩm Mặc đoán trúng mục đích của

mình, mà vì Vân Tấn Ngôn trong miệng hắn. Ngay sau đó nghĩ lại, loại

người không quan tâm danh lợi cấp bậc như hắn, gọi thẳng tục danh của đế vương cũng là chuyện bình thường.

Lê Tử Hà thản nhiên gật đầu, Thẩm Mặc kiên định nói ngay không cần nghĩ ngợi: "Ta sẽ giúp ngươi."

"Không cần." Lê Tử Hà từ chối không hề do dự,