
nàng không muốn kéo theo bất kỳ
ai tốt với mình vào bãi nước đục này. Thành công hay không cũng không
nhất định. Nàng đã chết một lần đã không còn phải sợ hãi, nhưng Thẩm Mặc không như vậy. Hắn nên sống cuộc sống vốn có của mình, tiếp tục làm
thần y cứu giúp thiên hạ.
Dường như Thẩm Mặc cũng đoán được câu
trả lời của nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Ngươi cho rằng, ta vào cung chỉ
vì muốn giúp ngươi?"
Đầu óc Lê Tử Hà trống rỗng, nàng thật sự
nghĩ như vậy. Là con gái, cho nên cực kỳ nhạy cảm với chuyện tình cảm,
tự phụ cho rằng Thẩm Mặc vứt bỏ nguyên tắc vào cung là vì mình. Nhưng
nếu hắn hỏi vậy, đúng là bản thân quá mức tự phụ rồi.
"Nếu ta
nói, ta vào cung, cũng vì báo thù, ngươi có tin điều đó không?" Ánh mắt
của Thẩm Mặc sáng lên, mang thần thái phấn khởi chưa từng có, mỉm cười
nhìn Lê Tử Hà, lại đột nhiên khiến nàng cảm thấy xa lạ. Nụ cười này ẩn
chứa quá nhiều thứ, không còn vẻ coi thường quyền thế, không còn vẻ lạnh nhạt xuất trần.
"Người nói với Tử Hà những điều này để làm gì?"
Lê Tử Hà dằn lại nỗi thất vọng trào dâng. Quãng đường dài này, có người
yên lặng chia sẻ cùng, cũng chỉ là cách nghĩ của riêng nàng mà thôi.
"Hợp tác với ngươi." Thẩm Mặc đáp lời như đinh đóng cột, nói: "Ta không hỏi
cặn kẽ lai lịch xuất thân của ngươi, ngươi cũng không cần chú ý tới ta.
Ta vận dụng sức lực của mọi người, ngươi dựa vào tài trí mưu kế của
mình, còn có.....Những chuyện người bình thường không biết. Dù điểm xuất phát của ngươi và ta từ đâu, nhưng mục đích cũng chỉ có một người."
"Được." Lê Tử Hà cũng nói như đinh đóng cột, nhưng trong lòng thì đang cười
mỉa. Đã nói đến nước này, nếu Thẩm Mặc có thể điều tra được nàng là
người Quý gia, nhất định thế lực không nhỏ. Lực lượng có trong tay, vì
sao lại từ chối? Tự cho là đúng, còn cho rằng lòng quan tâm mà hắn dành
cho mình là xuất phát từ tình cảm chân thật, không ngờ cũng chỉ vì hai
chữ lợi dụng.
Như thế cũng tốt!
Trắng trợn lợi dụng lẫn
nhau, không có ràng buộc, càng không có dính líu đến tình cảm. Về sau sẽ bớt đi tổn thương, bớt đi áy náy, bớt đi băn khoăn. Đạt được mục đích
rồi mỗi người một ngả.
"Tử Hà muốn biết tung tích của Hách công công ở bên Vân Tấn Ngôn sáu năm trước."
"Nhiều nhất ba ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục."
Thẩm Mặc đứng dậy rời đi, ánh mặt trời bên ngoài phòng xuyên qua từng lớp
mây, càng khiến gian phòng nhỏ lộ vẻ mờ ảo. Lê Tử Hà dằn nỗi chua xót
trong lòng, bật ra tiếng cười nhẹ. Như thế càng tốt, không vướng không
víu, một thân một mình, con đường báo thù cũng dần dần bằng phẳng. Thái y viện đột nhiên có thêm hai ngự y, một sư một đồ, nhưng lại ngồi ngang hàng. Ngày thứ hai sau khi Thẩm Mặc vào cung đã được Hoàng thượng triệu kiến, nghe đồn hai người ở trong Cần Chính điện cả một buổi chiều, cũng chỉ đánh một ván cờ. Nội dung nói chuyện trong quá trình thì không một
ai biết, chỉ biết sau khi hắn đi ra liền được Hoàng thượng tấn thăng
chức thái y, cũng chính xác là hắn đi chẩn bệnh theo ý nguyện cá nhân.
Mọi người ở Thái y viện đều bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn Thẩm Mặc ngoài vẻ ngưỡng mộ và tôn kính còn mang phần tò mò.
Kể từ sau cuộc nói chuyện đó, Lê Tử Hà đã không còn coi trọng mối quan hệ sư đồ của hai
người nữa. Bình thường nếu không có việc gì, càng hiếm khi ngồi chung
với nhau. Phùng Tông Anh rất hài lòng với chuyện này. Ông không thể
không thừa nhận, dù mình ghét tên sư phụ đó, nhưng lại thích tên đồ đệ
này. Mối quan hệ giữa Lê Tử Hà và Thẩm Mặc không mấy tốt đẹp, nhưng hắn
lại một mực cung kính với mình, khiến cho ông có cảm giác thỏa mãn khi
đoạt được bảo bối từ tay người khác.
"Tử Hà, hôm nay ta không đi chẩn bệnh cho Hoàng thượng cùng ngươi nữa. Đã hai ngày rồi, chắc ngươi cũng tự ứng phó được."
Phùng Tông Anh cười tủm tỉm mở miệng. Gần đây tâm trạng của ông rất tốt. Y
đồng mình dẫn dắt chỉ mới một tháng đã tấn thăng ngự y, khiến ông vô
cùng nở mày nở mặt. Quan trọng nhất, nữ nhân khiến ông hận đến nghiến
răng kia rốt cuộc cũng bị tống vào lãnh cung. Chao ôi, ánh mặt trời đầu
mùa Đông rực rỡ biết là bao.
Lê Tử Hà gật đầu đồng ý. Phùng Tông
Anh vốn không chẩn mạch hàng ngày cho Vân Tấn Ngôn nữa, có lẽ lo lắng
mình phạm sai lầm chỗ nào đó mà chọc giận Vân Tấn Ngôn. Hai ngày đầu
cũng theo nàng đến Cần Chính điện, nhưng khi ông giáp mặt với Vân Tấn
Ngôn vẫn không thể giảm bớt được vẻ lúng túng. Thời gian hai ngày đủ để
cho mình hiểu rõ quá trình, ông liền vội vã lùi về phía sau.
Thật ra thì khi vẫn còn là Quý Lê, đã từng thấy Phùng Tông Anh chẩn mạch
hàng ngày vô số lần. Nhưng sự quan tâm mà ông dành cho mình vẫn khiến Lê Tử Hà cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hôm nay lẽ ra Ân ngự y phải chẩn
mạch, nhưng không biết vì sao Vân Tấn Ngôn lại sai người đến gọi. Hôm
nay cho gọi Lê Tử Hà, còn dời lại thời gian từ sau buổi triều lúc sáng
xuống chiều tối.
Lê Tử Hà cũng đã suy tính trong lòng. Mấy ngày
này xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không thể không cảm nhận được gì.
Nếu án binh bất động, chắc rằng đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Nhưng dù hắn thông minh thế nào, có mưu mô thủ đ