
được. Tôi đồng ý với cậu, giờ tôi không thích cô ấy nữa, cũng
không quan tâm tới cô ấy, tôi chỉ theo đuổi cô ấy. Được chứ?”.
“…”.
“Theo đuổi quang minh chính đại, trong sáng vô tư, trai chưa vợ theo đuổi gái chưa chồng”.
“Anh dám!”.
Sao tôi không dám? Ông chủ không có quyền nhúng tay vào cuộc sống tình
cảm của nhân viên, dù cậu là cậu chủ của cô ấy thì cũng thế!”.
Cái đồ khốn nạn! Đá văng chai nước khoáng đi, cậu chủ nổi giận, “Ai nói tôi không có quyền quản cô ta, cô ta là…”.
“Tổng giám đốc! Phiền cậu qua đây một chút, có chút chuyện cần cậu xác
nhận lại!”. Một bóng người chạy ào vào giữa hai người đàn ông rất ngầu
rất xịn đứng chung với nhau, kéo anh chàng đẹp trai lạnh lùng ra rồi
chạy biến đi mất.
Diêu Tiền Thụ không chú ý tới ánh mắt của đám quần chúng nhân viên, kéo cậu chủ nhà mình ra một góc. Cô chống thắt
lưng thở hổn hển, đã thấy cậu chủ thờ ơ khoanh tay trước ngực, đứng dựa
vào tường, im lặng không nói gì chỉ giương mắt nhìn cô. Hình như đang
bực bội vì cô xông vào đúng thời khắc mấu chốt, ngăn cậu phanh phui ra
thân phận hoành tráng của mình.
=~= Ông xã của cô? Đối tượng
kết hôn giả? Cái này thì có gì hay đâu? Sao có thể tùy tiện để người
khác biết được! Suýt nữa là lộ rồi!
“Cậu chủ! Vừa nãy cậu muốn nói gì thế hả!”. Chú ý, đây là câu hỏi tu từ, nhưng cậu chủ lại tự nghe ra thành câu hỏi.
“Cô ấy là cô vợ ngốc nhà tôi”.
“Hả? Ai?”.
“Cô!”.
@ 0 @ Rốt cuộc là cô ngốc cỡ nào chứ? Sao cậu chủ phải cố sức đệm thêm chữ ngốc kia vào.
“Lúc nãy, em nói chuyện với phó tổng Thư… cậu chủ nghe… nghe… nghe… nghe thấy ạ?”.
“Đoạn không coi tôi là đàn ông hả?”.
= =||| Xem ra là nghe thấy, còn nghe rõ ràng nữa.
=3= Nhưng cũng không thể trách cô, ai bảo cậu chủ không coi cô là phụ
nữ trước, bình tĩnh chống đẩy trên người cô, cho nên cô mới ăn miếng trả miếng, kéo lại tôn nghiêm phụ nữ cho mình chứ.
“Cô qua đây”. Cậu chủ ngoắc tay với cô.
“Cậu chủ?”. Có gì sai bảo sao? Cô tò mò tới gần.
Một tay cậu ôm quanh thắt lưng cô, siết chặt, kéo cô sát vào người, đôi môi cậu đột nhiên lại gần trong gang tấc, gần như chạm vào trán cô, tim cô bắt đầu ngứa ngáy, tai cũng đỏ bừng bừng, đang tính giơ tay lên kéo
giãn khoảng cách gần tới không đúng quy định này ra, bỗng nhiên cậu chủ
cúi người xuống, đôi môi khép mở phát ra những âm thanh trầm trầm mờ ám
khẽ chạm lên cái tai đỏ bừng của cô.
“Cô có cảm giác không?”.
“Không có không có! Em chẳng có cảm giác gì cả!”. Mặt cô đỏ lựng lên, tim đập thình thịch.
“Không có cảm giác à?”. Cậu nhíu mày, điều chỉnh tư thế đứng, khẽ đẩy
người lên, để cơ thể càng ép sát vào cô, “Thế này thì sao? Cảm thấy
không?”.
“Không có mà, em không có… hả… cậu chủ, cái đó cái đó…”.
>/////////////
“Cảm thấy rồi à?”. Cậu vươn tay ra ôm lấy eo cô, trầm giọng hỏi.
Cô đứng bất động, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích nữa, rất sợ cơ thể đàn ông của cậu chủ có chỗ nào không thoải mái.
Cậu chủ khẽ thở ra một cách khiêu gợi, thầm thì mê hoặc bên tai cô “Thế đó là cái gì?”.
Cả người cô nóng ran, ngơ ngác ngẩng đầu cắn môi, nhìn vào đôi mắt đen sâu như hồ nước của cậu chủ.
Đó là cái gì? Đó là…
Cậu chủ có phản ứng với cô? Sao cậu chủ lại có phản ứng đàn ông với cô?
Không đúng không đúng! Đó chỉ là phản ứng sinh lý đàn ông bình thường
thôi, đó chỉ là phản ứng của việc đàn ông có nhu cầu, đó chỉ đơn thuần
là tình dục, nhục dục, thú dục…
Cô đờ đẫn chẳng nói được câu
nào, để mặc thứ đáng yêu đang phát nhiệt ở bụng dưới kia trêu chọc mình, không ngừng nhắc nhở cô sự tồn tại kiêu ngạo của nó. Tuy kêu gào khẩu
hiệu, cậu chủ có nhu cầu, người hầu sẽ tận sức phục vụ! Nhưng cũng có
vài việc… người hầu bất lực!
Làm sao bây giờ, dù phản ứng của
cậu chủ đã biến thành quấy rối tình dục nơi công sở nghiêm trọng, nhưng
cô vẫn hơi hài lòng, ít ra cậu chủ cũng coi cô là phụ nữ.
Gì mà coi với không coi cô là phụ nữ chứ, sao cô phải để ý mình có hương vị
phụ nữ trong mắt cậu chủ không, có giống con gái không? Cô là người hầu
đã được rèn luyện chuyên nghiệp, không nên để tâm tới mấy chuyện có với
không, cô phải lôi tinh thần chuyên nghiệp ra!
“Cậu chủ, người
cậu không có vấn đề, rất bình thường, rất đàn ông, thật tốt quá, em đã
kiểm tra, yên tâm rồi, cho nên… có thể tách ra một chút được không ạ?”.
Câu nói vô duyên không đúng thời điểm khiến cậu chủ cau mày lại, bỗng nhiên hạ giọng hỏi cô, “Tôi là gì của cô?”.
“…Cậu là… cậu… cậu chủ của em”.
“Là người đàn ông!!”.
TT___TT Cậu chủ, em biết cậu là đàn ông rồi, hơn nữa còn rất man, rất
mạnh mẽ. Nhưng mùi vị đàn ông của cậu có thể đừng thả rông ra như thế
được không? Cái thứ đáng yêu bướng bỉnh kia còn đang chào hỏi em kia
kìa… cậu như thế, em khó chống cự lắm…
Thắng bại được quyết định vì một chai nước khoáng không khiến mọi người
dị nghị nhiều lắm, thật sự là tổng giám đốc biết cách lấy lòng, trấn an
nhân viên, đặc biệt còn hứa ít lâu nữa sẽ tổ chức dạ tiệc ở bể bơi lộ
thiên của khách sạn cao cấp để thưởng cho những người tham gia cái đại
hội thể thao vô sỉ xấu xa này.
Đám