
“…”.
“Cậu chủ, cậu có khó chịu chỗ nào không? Không thoải mái?”.Tám mươi sáu, tám mươi bảy…
“…”.
“Cậu chủ, có phải cậu cũng nên có chút phản ứng của đàn ông không? Chín mươi hai, chín mươi ba…”. Lẽ nào cơ thể cậu chủ có chỗ nào không ổn?
“…”.
“Hả? Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại ngồi dậy không làm nữa, còn bảy lần nữa là OK rồi mà?”.
Không làm nổi nữa! Quay người, cậu chủ làm mặt nghiêm nghị bỏ đi.
“Cậu chủ, cậu chủ! Cậu bỏ cuộc như thế là thua đó!”. Cô quýnh lên, túm lấy tay cậu chủ.
“Bỏ ra”.
“Cậu chủ, cậu muốn đi đâu vậy!?”. Sao cậu chủ cố tình quay đầu đi không nhìn cô, tai còn đỏ lên một cách kì quái nữa chứ.
“…Toilet”.
“Hả?”.
Sự nhẫn nại của đàn ông là có mức độ, hoàng hoa khuê nữ không nên khiêu khích trêu chọc hết lần này đến lần khác!
Phản ứng của đàn ông có rất nhiều loại, loại này hoàng hoa khuê nữ không cần hiểu rõ đâu!
Vì cậu chủ bỏ thi đấu chống đẩy chạy thẳng vào toilet, cho nên kết quả chung cuộc là 1:1.
Hai bên quay về đội mình ăn cơm trưa, Diêu Tiền Thụ bán độ rõ ràng
trong lượt thi đấu thứ nhất, bị phó tổng Thư ngoắc tay gọi riêng ra một
chỗ dạy dỗ dưới những ánh mắt thương cảm của đồng đội.
“Phó
tổng Thư, giờ cơm trưa không nói chuyện công việc nhé!”. Cô hầu ôm hộp
cơm vừa đi vừa gặm, lượt thi đấu đầu tiên khiến cô tiêu hao bao nhiêu
thể lực rồi, lượt thứ hai lại hao mất bao nhiêu thể lực để tim đập nữa,
cô phải bồi bổ lại mới được.
Thư Thành Nhạc lườm cô khinh
thường, cái cô này biết tranh thủ phúc lợi nhân viên trước mặt anh ta
như thế, sao đối diện với cậu chủ thích bóc lột sức lao động của mình
thì cứ mềm nhũn ra như con chi chi vậy.
“Cô thích cậu ta à?”.
“Hả?”. Diêu Tiền Thụ ngồi xổm trên đất bới cơm trong hộp ăn như nông
dân ngớ ra, mấy hạt cơm rớt ra khỏi miệng, cô lúng búng, “Tôi thích
ai?”.
“Cậu chủ nhà cô. Có phải cô thích cậu ta đúng không?”.
Không thì anh thực sự không tìm được lý do nào giải thích được người có
đầu óc có cá tính lại chịu bị người khác sai bảo như thế.
“Anh
anh anh… anh đừng có nói lung tung nhé! Phó tổng Thư! Tôi là người hầu
chuyên nghiệp, sao có thể có chuyện thích chủ nhân không chuyên nghiệp
thế được! Anh không thể nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp người hầu của tôi
đâu nhé, tôi tuyệt đối sẽ không thích chủ nhân của mình! Tuyệt đối là
không!”.
“Thật à?”. Anh nghi ngờ. Nam đè lên nữ thì có thể sẽ
có phản ứng sinh lý, nhưng nữ chịu bị nam đè xuống thì không đơn thuần
là phản ứng sinh lý.
“Đó là đương nhiên! Tôi và cậu chủ là quan hệ chủ tớ đơn thuần, không có quan hệ nghiệp dư gì đó đâu”. Để chứng
minh đạo đức nghề nghiệp của mình, cô bỏ hộp cơm ra vỗ ngực, “Cho dù cậu chủ có cởi hết quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không có tí phản ứng nào!”. Bình thản giống như khi cậu chủ chống đẩy trên người cô!
Bảo đảm này khiến Thư Thành Nhạc cười cười hiểu biết, nhân cơ hội hỏi
luôn, “Nói tóm lại, cô không coi cậu ta là đàn ông, đúng không? Chỉ coi
cậu ta là đối tượng phục vụ?”.
“…Ừm… anh không nên nói như thế, cũng có thể…”.
“Vậy còn tôi?”.
“Gì cơ?”.
“Cô có coi tôi là đàn ông không?”. Tốt xấu gì cũng là đối tượng đã từng bàn chuyện cưới xin, cũng phải có ưu đãi đặc biệt chút chứ nhỉ?
Câu hỏi của phó tổng Thư kì lạ quá, cô có coi anh ta là đàn ông hay
không thì đã làm sao nào? Có thể bảo anh ta lúc đi toilet thì đi bên
trái hay đi bên phải à?
“Cô đang phân vân à? Có phải cũng muốn tôi cởi quần áo ra, cho cô nhìn xem có phản ứng không sao?”.
>o
Ghét nhất ông chủ quái dị!
“Tránh ra!”.
Giọng nói lạnh lùng của cậu chủ ngăn cản công cuộc thử phản ứng sinh lý nam nữ của hai kẻ phản bội - nhân viên và vợ của cậu.
Diêu Tiền Thụ quay đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt quyến rũ hãy còn dính
nước của cậu chủ đang nhìn cô trừng trừng, ngay cả tóc cũng ướt sũng nhỏ giọt, hình như cậu chủ vừa dội nước lạnh.
Xong rồi! Mấy câu cô nói cậu chủ đều nghe thấy hết phải không? Cả câu… cô không coi cậu ấy là đàn ông?!
Mẹ ôi, cậu chủ, em không cố ý ngược cậu, lại càng không dám hoài nghi
kết cấu sinh lý và tôn nghiêm đàn ông của cậu mà! Em chỉ là…
Cô buông hộp cơm ra định giải thích, cậu chủ đã lạnh lùng đi lướt qua cô, không thèm quay đầu lại.
Gây ra họa rồi… cậu chủ, cậu đừng tức giận mà, đừng bỏ rơi em mà!
Dưới ánh nắng chói chang, hai chiếc xe đắt tiền dàn hàng ngang ngay giữa đường.
Tiết mục góp vui trước đó tuyên bố chấm dứt, đây mới là màn thi đấu quan trọng của tổng giám đốc PK phó tổng.
Tuy nói là đại hội thể thao nhân viên, nhưng tại sao tình hình lại trở
thành kiểu thi đấu đua xe đậm chất giang hồ giữa tổng giám đốc và phó
tổng thế này, đám nhân viên cũng tự thấy rất hoang mang.
Chỉ thấy hai người đàn ông cởi áo vest ra, đi tới ô tô của mình.
Ô tô của phó tổng Thư màu đen trang nhã lịch sự, xe thể thao màu bạc
của tổng giám đốc kiêu ngạo phóng khoáng, mui xe mở ra, khí thế càng áp
bức.
“Này, đại thiếu gia, mấy câu lúc nãy của cô ấy cậu nghe
thấy không?”. Vào vạch xuất phát, Thư Thành Nhạc nghiêng đầu hỏi người
ngồi trong xe thể thao mui trần, giọng đầy vẻ khiê