The Soda Pop
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324111

Bình chọn: 10.00/10/411 lượt.

chuyện đương nhiên sẽ không đơn giản như thế!

Giám đốc bộ phận ẩm thực làm trọng tài cười hề hề một cái, “Mang những người vừa nôn ra đây”.

Diêu Tiền Thụ bị đồng nghiệp khênh lên tấm vải mềm, cô he hé mắt ra một tí, chờ cơ hội hồi máu sống lại, bỗng giọng nói của giám đốc bộ phận ẩm thực đáng chém ngàn dao lại vang lên.

“Tiếp theo, xin mời

những người dự thi bắt đầu chống đẩy, điều kiện là chống đẩy trên những

người vừa nôn. Ai làm đủ một trăm lần trước sẽ thắng!”.

=___=

Giơ ngón giữa lên cũng không thể biểu thị cảm xúc đang dâng trào trong

lòng cô! Giám đốc bộ phận ẩm thực, rốt cuộc trong đầu của ông chứa mấy

cái phương pháp hành hạ khốn nạn gì đấy hả!!

Cái kiểu chống đẩy xấu xa thế này có thể làm trên người con gái à?! Có nghĩ tới nỗi u sầu e thẹn của cô không? Có nghĩ tới trái tim nóng bỏng của hoàng hoa khuê nữ cô đây không!? Có nghĩ tới thân phận là gái có chồng của cô không?

Tiếng bước chân đàn ông nặng nề tới gần, Diêu Tiền Thụ cứng đờ cả người lại, giờ còn muốn giả chết nữa sao? Bị đàn ông chống đẩy một trăm lần

trên người, có khác gì bị cướp đi trinh tiết đâu?

Không chờ cô

xoắn vặn tư tưởng xong, bóng đen đã phủ xuống, ngang ngược ép lên người

cô, tóc mai bị người đó lấy tay khẽ đẩy ra, hai cánh tay đặt bên tai,

luồng gió nóng bỏng mờ ám lướt lên má, cả người cô nóng bừng lên, cũng

không biết vì vận động kịch liệt, hay vì rượu mạnh trong thứ nước kinh

dị kia.

Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, khoảng cách này gần

tới mức có thể thấy từng lỗ chân lông và cái mụn đầu đen nhỏ trên mũi

cô, cô lúng túng quay đầu đi, tránh bị người ta ép sát lại một cách

suồng sã như thế, lẩm bẩm, “Anh… anh đừng có áp lại gần nữa… muốn làm

thì làm nhanh cho xong đi!”.

=~= Sao cô lại nói ra những câu

nặng nề như thế chứ? Có người đàn ông phải chống đẩy một trăm lần trên

người cô, tự dưng cô lại bảo người ta đừng chậm chạp, làm nhanh cho

xong…

“Hu… tôi hối hận rồi… đừng làm mà. Anh… anh đừng có đè

lên tôi, để tôi ra đi mà, tôi không muốn bị anh…”. Cậu chủ đã nói rồi,

cậu ấy không thích màu xanh, cô không thể để cậu chủ đội cái mũ màu mình không thích được!

Nói xong, cô lắc người muốn chui ra khỏi người đàn ông kia.

“…Ai cho cô xoay tới xoay lui thế hả! Không được xoay!”.

A? Giọng nói này…Diêu Tiền Thụ mở mắt ra.

“Cậu … cậu chủ? Sao lại là cậu?”.

“Không thì cô nghĩ là ai?”. Cậu chủ lạnh lùng, đội trưởng đội cô à? Hừ! Xin lỗi, hai đội đổi người chống đẩy cho nhau!

Vừa thấy là cậu chủ nhà mình, cô hầu nhất thời như trút được gánh nặng, không sao rồi! Bị cậu chủ nhà mình đè lên thì có gì mà mất mặt chứ, dù

sao cô cũng bị đè nén hơn mười năm rồi, cũng chẳng kém lần này, nhưng

mà, “Cậu… cậu chủ… sao giọng cậu nghe là lạ thế?”.

“…”. Trừng trừng trừng.

“Nghe đục quá khàn quá khó chịu quá. Cậu bị cảm sao?”. Ngay cả trán cũng đổ mồ hôi hột rồi kìa, thương quá.

“…”. Tức tức tức.

“Để em sờ xem”. Cô giơ tay muốn sờ lên cái trán phủ một lớp mồ hôi mỏng của cậu chủ.

“Đừng đụng vào”.

Âm thanh khàn khàn lại mềm mại của cậu chủ vang lên, âm điệu này cô chưa từng nghe thấy, không lẽ… đây là khi đàn ông không được thỏa mãn nhu

cầu sau khi đã trưởng thành? >////

Vì tư thế cơ thể cận kề lửa gần rơm của hai người bọn họ lúc này sao? Ừm… cậu chủ, cậu e thẹn như thế, hại em cũng ngượng rồi…

“Mọi người đừng nên đỏ mặt vội, chú ý! Tập trung tinh thần, đầu óc phải thuần khiết, ai vào vị trí người nấy… bắt đầu!”.

Trọng tài rất nghiêm túc tinh thần lên rất cao, sự thăng hoa vượt qua

cả giới tính, nhưng Diêu Tiền Thụ thực sự không thể quên cậu chủ nhà

mình là người đàn ông khỏe mạnh đã trưởng thành.

Cậu ấy thực sự có thể chuyên chú chống đẩy trên người cô được sao? Thế thì không tốt với cơ thể đâu?

“Cậu chủ, không thì chúng ta…”.

Hai chữ bỏ cuộc còn chưa nói ra, một giọt mồ hôi đã rơi xuống, đọng

trên mi mắt cô, cậu chủ cúi người nói bên tai cô lời thoại mà chỉ đọc

được trong mấy tiểu thuyết H nặng:

“Cô đã chuẩn bị xong chưa?”.

“A?”.

“Tôi phải cử động rồi”.

>///////////////////////

Cậu chủ khó khăn lên xuống liên tục trên người cô hầu, tư thế chống đẩy rất trang nhã đúng tiêu chuẩn, không thể soi mói, ít ra là người ngoài

nhìn vào thấy như thế, fan của tổng giám đốc bên cạnh la hét không

ngừng, tỏ vẻ kính nể người đàn ông ý chí kiên cường, không nghĩ lung

tung, không bị nửa người dưới tác động, tiện thể ghen ghét thù hận cái

con cá chết may mắn được nằm dưới người tổng giám đốc.

Cô hầu

hoàn toàn không biết hưởng thụ quá trình mê ly đó, cô chỉ biết phân tích sự tình trên khía cạnh sinh lý, thế nên, cô lo lắm. Cơ thể của cậu chủ

có chuyện gì sao? Cậu ấy không thích không có hứng thú với chuyện chống

đẩy với con gái? Hả! Chuyện này có hại với sức khỏe của cậu chủ lắm nhé! Thân là người hầu, cô phải thật quan tâm chăm sóc cậu chủ mới được!

“Cậu chủ, cậu ngẩng đầu nhìn em này, đừng nên cúi đầu chống đẩy mà…”. Sáu mươi tám, sáu mươi chín…

“…”.

“Cậu chủ, cậu chủ, là em không có mùi vị con gái, hoàn toàn không giống con gái sao?”. Bảy mươi chín, tám mươi…